Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 76 - Tranh phong



Chương 76 - Tranh phong



Chương 76: Tranh phong
Lưu Nhị Hoa nghe Giang Hựu Đào nói thế thì ngẩn người, bà ta gặp qua nhiều thanh niên trí thức, trước kia lúc trong lòng bà ta bực bội không ít lần mắng thanh niên trí thức, nhưng chưa từng có thanh niên trí thức nào giống như Giang Hựu Đào trực tiếp cùng bà ta đối đầu.
Phần lớn thanh niên trí thức đều sẽ có vẻ mặt nghẹn khuất nuốt cơn tức này vào, ngậm bồ hòn làm ngọt, nếu như da mặt mỏng một chút, chỉ sợ còn có thể khóc ngay tại chỗ, một số sẽ cùng bà ta chửi nhau, nhưng đám thanh niên trí thức đó căn bản không từ trong tay bà ta chiếm được thế thượng phong.
Lưu Nhị Hoa đến bắt nạt Giang Hựu Đào không phải không có nguyên nhân.
Giữa trưa hôm nay bà ta về nhà ăn cơm, con trai út nói với bà ta, thằng bé coi trọng Giang Hựu Đào.
Cô gái Giang Hựu Đào này, Lưu Nhị Hoa biết, chỉ là nhìn dáng dấp của cô, bà ta không muốn cô gả vào nhà, vừa nhìn là biết không an phận, một người phụ nữ như thế cưới về nhà chỉ khiến nhà cửa không yên.
Buổi chiều bắt đầu làm việc, Lưu Nhị Hoa nhịn rồi lại nhìn, không nhịn được đi sang bên này, ai biết bà ta tới không sớm cũng không muộn, vừa khéo nghe được Giang Hựu Đào nói ra tiêu chuẩn kén vợ kén chồng, điều này chọc đến tâm can của Lưu Nhị Hoa.
Lưu Nhị Hoa sinh được tất cả năm người con, trong đó ba trai, hai gái, bởi vì nhiều đứa nhỏ, trong nhà ít lao động cường tráng, ở trong thôn, nhà bọn họ xem như gia đình nghèo nhất, hàng năm thu hoạch còn phải tính ngược lại nợ tiền đội sản xuất.
Tiền cho con trai trưởng và con trai thứ hai của bà ta kết hôn đều dựa vào lễ hỏi của hai cô con gái đổi lấy, hiện tại chỉ còn thằng ba cao không tới, thấp không xong.
Lưu Nhị Hoa thương yêu nhất thằng ba nhà mình, ở trong mắt bà ta, người xứng với thằng ba nhà mình chỉ có mấy cô gái trên công xã, bỗng nhiên nhìn trúng một cô gái ngoài mỹ mạo ra cũng không có gì như Giang Hựu Đào, trong lòng bà ta không cân bằng.
Những tiêu chuẩn kén vợ kén chồng đó của Giang Hựu Đào, thằng ba nhà bà ta không phù hợp một tiêu chuẩn nào.
Đừng nói nhà ở, nhà bà ta nghèo, đông con, hiện tại nhà còn ở nhà đắp từ bùn, càng đừng nói đến việc có xe, ngay cả chính bản thân bà ta còn chưa nhìn thấy được vài lần!!!
Lưu Nhị Hoa càng nghĩ càng giận, bà ta không quen nhìn Giang Hựu Đào là một chuyện, Giang Hựu Đào không để con trai bà ta vào mắt, vậy chính là có tội.
Càng đừng nói đến điều kiện cha mẹ đều mất, muốn cưới được cô, cha mẹ người ta còn phải tự sát trước? Mặt mũi lớn bao nhiêu?
Bà ta gân cổ lên nói: “Sao nào? Tôi nói sai câu nào, mọi người hòa bình phân xử, một cô gái 16 – 17 tuổi, một chút nhục cũng không có, dõng dạc nói cái gì đối tượng phải có xe, có nhà, không cha không mẹ, đây không phải là không biết xấu hổ thì là gì?”
“Loại lời nói này, sao cô còn không biết xấu hổ mà nói ra? Muốn cưới cô còn phải để cha mẹ chết trước?”
Lưu Nhị Hoa đột nhiên nâng cao âm điệu, hấp dẫn thôn dân đang làm việc gần đó, xem náo nhiệt là thiên tính của con người, lần đầu tiên mọi người nghe thấy tìm đối tượng còn có yêu cầu như vậy, trong nháy mắt đã tụ tập lại đây.
Một số người phụ nữ nghe được tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Giang Hựu Đào, lập tức đứng bên phía Lưu Nhị Hoa, dùng ngòi bút làm vũ khí chống lại Giang Hựu Đào.
Giang Hựu Đào căn bản không để ý đến bọn họ, bọn họ thích nói gì thì nói, cô đâu thiếu một miếng thịt nào.
Lưu Nhị Hoa là người không có văn hóa, ngay cả đến tên của mình, bà ta cũng không biết viết, dõng dạc nói ra mấy thành ngữ là do bà ta theo thằng ba học.



Bạn cần đăng nhập để bình luận