Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 531 - Buôn bán



Chương 531 - Buôn bán



Chương 531: Buôn bán
Hơn hai giờ chiều, Giang Hựu Đào không gọi Cố Niệm Vi và Từ Mãn Thu, một mình đi đến nhà thuê kia.
Nhà này được Hệ Thống Ăn Dưa thăng cấp, phương diện an toàn cũng không cần lo lắng.
Hai ngày nay gió to, hạt dưa làm ngày hôm qua cũng đã coi như xong xuôi.
Giang Hựu Đào châm lửa, đợi độ ấm trong nồi tăng lên, lại đổ hạt dưa vào trong nồi xào, chỉ một lát sau dưa giòn, Giang Hựu Đào cầm lấy mấy hạt cắn, nhân xốp giòn, cũng có mùi vị.
Giang Hựu Đào lấy hạt dưa ra, đợi khi Phó Thiệu Hoa tới, Giang Hựu Đào đã làm không ít việc.
Phó Thiệu Hoa vội vàng đỗ xe tới giúp đỡ, hai người một người xào một người khuân đổ, rất nhanh đã xào hết chỗ hạt dưa ngày hôm qua.
Đợi khi Từ Mãn Thu và Cố Niệm Vi đến, thì bắt đầu cho vào trong túi đựng.
Đợi cho hết vào túi xong, lại bắt đầu nấu đợt hai.
Lúc này bận rộn đến nửa đêm, cuối cùng cũng nấu xong hơn 1000 cân hạt dưa.
Dựa theo tốc độ buổi tối hôm nay, sáng ngày mai sẽ xong việc.
Trong nhà này có giường, đều đã quét dọn sạch sẽ, đệm chăn gối được Hệ Thống Ăn Dưa chuẩn bị.
Phó Thiệu Hoa ngủ một phòng, đám Giang Hựu Đào ngủ một phòng.
Trong đêm lại thổi gió to, thổi cây ở bên ngoài vang xào xạc.
Sáng hôm sau tỉnh dậy làm bữa sáng, sau khi ăn xong làm nốt chỗ hạt dưa còn lại, cuối cùng bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Giang Hựu Đào tính toán sau này tầm hai tháng xào một lần, nếu một tháng một lần cô sẽ mệt chết.
Mấy người cùng nhau trở về, biết rõ hai người xác nhận thân phận, Từ Mạn Thu sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ, cô ấy đi tới phòng Cố Niệm Vi.
Giang Hựu Đào đang soạn bài, Phó Thiệu Hoa cầm một quyển sách trên giá sách đọc.
Sách của Giang Hựu Đào cơ bản là sách giáo khoa mỗi lớp, Phó Thiệu Hoa đọc còn rất hăng say.
Buổi tối ăn cơm xong, nhân lúc trời còn chưa tối Phó Thiệu Hoa lưu luyến không thôi rời đi.
“Anh trở về sẽ viết thư cho em, em nhận được thì nhớ trả lời anh đấy.” Phó Thiệu Hoa liên tục dặn dò.
“Vâng.” Giang Hựu Đào liên tục hứa hẹn, lúc này Phó Thiệu Hoa mới yên tâm rời đi.
Vừa đi Phó Thiệu Hoa vừa suy nghĩ xem có thể điều về huyện thành hay không, không dễ dàng gì anh mới có bạn gái, một ngày không được gặp cô anh sẽ nhớ.
Sau khi Giang Hựu Đào trở về phòng thì lấy bức tranh Phó Thiệu Hoa tặng ra, đo kích cỡ, đi tới quán chụp ảnh.
Quán chụp ảnh cũng bán khung ảnh, khung gỗ làm rất thô ráp, nhưng mà mặt thủy tinh, có thể bảo vệ được bức tranh thật tốt.
Sau khi trở về, Giang Hựu Đào dựa theo lời chủ quán chụp ảnh nói, cẩn thận từng li từng tí cho tranh vào, đóng đinh trên tường phòng ngủ treo lên.
Từ Mãn Thu vẫn luôn ở bên cạnh giúp đỡ cô, đợi bức tranh được treo lên xong, Cố Niệm Vi cũng tới thưởng thức.
Chuyện Phó Thiệu Hoa tặng Giang Hựu Đào một bức tranh cô ấy cũng biết rõ.
Tế bào nghệ thuật của Cố Niệm Vi tốt hơn Giang Hựu Đào một chút: “Vẽ thật sự rất tốt.”
Vẽ cũng có thể biểu đạt cảm xúc, khi Phó Thiệu Hoa vẽ bức tranh này, tràn ngập yêu thích đối với người trong tranh, cảnh trong tranh, vì vậy nhìn bức tranh này sẽ khiến người ta cảm thấy tràn ngập tình yêu.
“Đương nhiên, không nhìn xem là ai vẽ.” Giang Hựu Đào đắc ý nâng cao cằm, người không biết còn tưởng là cô vẽ.
Cố Niệm Vi đã biết rõ tính cách của cô, là người cho chút ánh mặt trời sẽ xán lạn.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày hôm sau, cửa sân nhà Giang Hựu Đào mở ra, cô đứng dậy mở cửa, người đến là Lưu Diệu Đông con trai cả của Từ Đại Chủy:
“Thanh niên trí thức Giang, cha của tôi bảo tôi tới tìm cô lấy đồ.”
Lưu Diệu Đông giống như đám Từ Đại Chủy, vẫn dùng xưng hô trước đây gọi Giang Hựu Đào.
“Anh Lưu anh đợi một lát, tôi trở về phòng mặc thêm áo chúng ta sẽ qua đó.” Ở nơi này nhiều người tai mắt phức tạp, Giang Hựu Đào nghĩ kỹ, sau này địa điểm lấy hàng sẽ ở chỗ thuê.
Từ Mãn Thu thấy Lưu Diệu Đông thì rất vui, cô ấy cũng đi theo Giang Hựu Đào.
“Anh Lưu, các anh bán thế nào?” Đi ra khỏi phòng, Giang Hựu Đào gấp không đợi nổi hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận