Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 154 - Nhanh xin lỗi



Chương 154 - Nhanh xin lỗi



Chương 154: Nhanh xin lỗi
Cố Niệm Vi ấn tay Giang Hựu Đào xuống dưới: “Cô làm gì vậy?”
Giang Hựu Đào trợn mắt nói dối: “Có một con ruồi bay đến trước mặt tôi, ở bên tai tôi kêu vo ve, nghe rất khó chịu, cho nên tôi vỗ nó.”
Lời này của Giang Hựu Đào một chút vấn đề cũng không có, mùa hè ruồi muỗi nhiều, lúc này sắp lập thu cũng không ít.
Cô vừa nói như vậy, mọi người không ai nghi ngờ.
Tôn Tiểu Quyên đứng ra hòa giải.
“Được rồi Hạ Vụ, con đừng giày vò Tô Dương nữa, ngày hôm qua thằng bé khiến nhà con mất mặt, chuyện đó cha mẹ đã mắng nó, thằng bé biết sai rồi, chờ ba ngày sau lại mặt, mẹ sẽ đi theo con về, xin lỗi cha mẹ con.”
Không đợi Hạ Hà Vũ nói chuyện, vẻ mặt Tôn Tiểu Quyên tàn khốc nhìn Tô Dương.
“Con nhìn xem mình đã làm ra chuyện khốn kiếp gì! Nếu mẹ là Hà Vũ, mẹ cũng sẽ đến ầm ĩ với con, con nhanh xin lỗi Hà Vũ đi!”
Tính cách Tô Dương được nuông chiều, theo chủ nghĩa đàn ông, nhưng đối với Tôn Tiểu Quyên chính là nói gì nghe nấy, bởi vì từ nhỏ đến lớn cả nhà đều cưng chiều anh ta, chỉ có Tôn Tiểu Quyên không ưa nhìn anh ta như vậy.
Anh ta phạm lỗi, Tôn Tiểu Quyên sẽ thật sự đánh.
Tô Dương bị Tôn Tiểu Quyên đánh phục, cực kỳ nghe lời bà ta.
Tôn Tiểu Quyên bảo anh ta xin lỗi Hạ Hà Vũ, cho dù có không tình nguyện, anh ta vẫn cúi thấp đầu.
“Rất xin lỗi, anh sai rồi.”
Hạ Hà Vũ nhìn thấy cảnh tượng như vậy càng thêm tức giận, đời trước cũng là như thế này, cho dù cô ta và Tô Dương ầm ĩ như thế nào, chỉ cần Tôn Tiểu Quyên nhúng tay vào, Tô Dương sẽ vô điều kiện đứng về phía Tôn Tiểu Quyên.
Lời nói của Tôn Tiểu Quyên giống như một đạo thánh chỉ vậy, cho dù bà ta nói gì, cô ta đều nghe nói.
Cô ta và Tôn Tiểu Quyên đấu với nhau thì mười lần có chín lần cô ta lấy thất bại xong việc, bởi vì cô ta và mẹ chồng đối nghịch, cho nên thanh danh ở Liễu Thụ Câu cực kỳ kém, đến sau cùng cho dù cô ta nói gì cũng không ai tin.
Cô ta nói Tô Dương có người phụ nữ khác ở bên ngoài, Tôn Tiểu Quyên lại ở bên ngoài nói cô ta nói lung tung.
Không một ai tin cô ta, giống như hiện tại vậy.
Cô ta nói Tô Dương động tay động chân lúc Tô Chính Đường thi cấp ba, bởi vì Tôn Tiểu Quyên chặn ngang một chân mà không ai tin cô ta.
Mọi người đều tin cách nói của Tôn Tiểu Quyên.
Có quần chúng vây xem nói.
“Đúng đó, nếu để tôi nói, Tiểu Quyên à, chuyện ngày hôm qua Tô Dương nhà cô làm rất không phóng khoáng, con rể đến cửa, có ai mà không làm khó dễ, người ta vất vả nuôi lớn con gái, cô nói cưới thì cưới, chẳng lẽ còn không cho cha mẹ người ta phát tiết một chút à?”
Trên mặt Tôn Tiểu Quyên đầy nụ cười: “Đúng là đạo lý này, ngày hôm qua chúng tôi cũng đã nói Tô Dương, thằng bé cũng biết sai rồi.”
Cũng có người nói: “Tiểu Quyên à, cô con dâu này của cô phải dạy dỗ lại, tính tình cũng quá lớn, giận dỗi gì đóng cửa ầm ĩ là được, còn ầm ĩ ra tận bên ngoài, đây chẳng phải là làm người ta chế giễu à?”
Từ đầu đến cuối tươi cười trên mặt Tôn Tiểu Quyên chưa từng thay đổi qua:
“Trước khi kết hôn ông thông gia đã nói với tôi rồi, tính tình con nhóc Hà Vũ này tùy hứng, nhờ tôi rộng lượng một chút, cô nói đi, đây là do cha mẹ nuông chiều mà thành, sao tôi quản được, chẳng phải trước khi chúng ta kết hôn đều như vậy sao, chờ lớn hơn sẽ tốt thôi.”
Tôn Tiểu Quyên dùng bốn lượng địch ngàn cân, đem chuyện Hạ Hà Vũ ầm ĩ ly hôn định thành việc cô ta cáu kỉnh bất mãn với chuyện hôm qua.
Những chuyện Hạ Hà Vũ nói ra là vì muốn bôi nhọ Tô Dương, Tô Dương căn bản chưa từng làm qua.
“Mới sáng tinh mơ, mọi người tản đi, qua hai ngày nữa là phải thu hoạch vụ thu, đến lúc đó mọi người đừng mệt.” Tôn Tiểu Quyên thuyết phục người xem náo nhiệt tản đi, trong nháy mắt xoay người đóng cửa lại, gương mặt bà ta âm trầm.
Ánh mắt nhìn về phía Hạ Hà Vũ như tôi độc vậy.




Bạn cần đăng nhập để bình luận