Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 678 - Người thân



Chương 678 - Người thân



Chương 678: Người thân
Thiệu Thanh vừa nói xong, lại có một người phụ nữ khoảng 40 tuổi đi từ phía sau bà ấy ra:
“Ha ha, chị dâu, để tôi xem nàng dâu nhỏ mà chị giấu trông như thế nào.”
Những lời này khiến Thiệu Thanh trừng bà ấy một cái:
“Nhìn xem, đây chính là nguyên nhân tôi muốn che giấu, cô nhìn cô xem, làm sợ Đào Đào của chúng tôi.”
“Đào Đào mau tới đây.”
Đổng Điềm Điềm kéo Giang Hựu Đào vào nhà, cửa sổ trong phòng đã mở, trong phòng rất mát.
Phó Văn Anh cô út của Phó Thiệu Hoa lục lọi trong túi một lát, ngày hôm nay bà ấy ra cửa hơi vội, không mang theo tiền.
Lần đầu tiên gặp cháu dâu, Phó Văn Ngạn và Thiệu Thanh còn rất coi trọng đứa con dâu này, bà ấy không cho thứ gì thì không được tốt lắm.
Lục một lát, bà ấy tìm được vé xe đạp, lập tức vui vẻ:
“Đào Đào đúng không? Cô là cô út của Thiệu Hoa, tên Phó Văn Anh, lần này gặp mặt vội vàng không mang theo thứ gì, vé xe đạp này là phúc lợi cơ quan cô phát, coi như là quà gặp mặt cho cháu.”
Phó Văn Anh đi làm ở cửa hàng quốc doanh, tháng trước cửa hàng bọn họ làm hoạt động thi đấu tiêu thụ, bà ấy dành được giải nhất.
Phó Văn Anh và chồng bà ấy Đổng Kiến Cương đều có xe đạp, đứa bé trong nhà cũng có, vé xe đạp này ở nhà bà ấy thật sự không phải thứ hiếm có gì.
Bà ấy vốn muốn cầm đi đổi với người bên quầy đồ điện, lúc này coi như làm quà tặng.
Radio mà con gái bà ấy muốn bà ấy sẽ nghĩ biện pháp.
Ở nơi này xe taxi không nhiều lắm, xe riêng càng không có mấy, xe đạp là công cụ xuất hành phổ biến.
Vào giờ cao điểm nhìn bên ngoài đường, lui tới đều là người vội vàng lái xe đạp đi làm.
Trong 10 năm sau, loại tình huống này vẫn luôn tiếp tục.
Giang Hựu Đào không thiếu xe đạp, xe đạp cô mua lúc trước còn đang ở trong balo chưa lấy ra.
Hơn nữa món quà này thật sự quá lớn, phải biết rõ cho dù hiện giờ là năm 78, vé xe đạp vẫn là thứ khó có.
Giang Hựu Đào nhìn Phó Thiệu Hoa một lát, vừa nhìn về phía Thiệu Thanh, Thiệu Thanh gật đầu với Giang Hựu Đào:
“Không dễ dàng gì cô út con mới xuất huyết lớn như vậy, nhanh cầm lấy đi, lát nữa cô ấy đổi ý đấy.”
Phó Văn Anh không hài lòng: “Chị dâu ba nghe chị nói kìa, em là loại người đó sao? Đừng làm hủy thanh danh của em trước mặt con dâu Hoa Tử nhà ta.”
Thiệu Thanh nói: “Sao cô không phải là loại người đó? Tôi còn nhớ rõ năm tôi mới có Thiệu Quốc, cô tặng khăn lông cho tôi, kết quả sau đó cô lại lấy về.”
“Không phải là em tặng nhầm sao? Của chị là màu đỏ, kết quả em đưa cho màu hồng nhạt, hồng nhạt là em tặng cho Tố Cầm.”
Hai người nhắc tới nợ cũ, vạch rõ ngọn ngành cho nhau, chỉ một lát đã khiến mọi người cười vui đau cả bụng.
Đổng Điềm Điềm cười vô cùng vui vẻ, cô ấy nói:
“Mẹ em và mẹ anh Hoa vẫn luôn như vậy, khi hai người không gặp mặt thì nhớ, vừa gặp là đấu võ mồm.”
Giang Hựu Đào cũng nghe Phó Thiệu Hoa nói về người Phó.
Người Phó gia so với những nhà khác, tuy vẫn có chút ma sát nhỏ nhưng đối với bên ngoài, đó chính là một tập thể.
Phó Thiệu Hoa nói cho Giang Hựu Đào nghe rất nhiều chuyện trong nhà, Giang Hựu Đào nghe anh nói xong, cảm thấy khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Hiện giờ tận mắt nhìn thấy Thiệu Thanh và Phó Văn Anh đùa nhau, lại thấy bên kia Phó Văn Ngạn và cha của Đổng Điềm Điềm là Đổng Kiến Cương đang trò chuyện uống trà, Phó Thiệu Hoa và Đổng Dương Dương chiếm một góc bàn, Phó Thiệu Hoa dạy Đổng Dương Dương làm bài tập lần nữa.
Đổng Dương Dương 15 tuổi, còn đang học cấp 2, rất nhiều bài tập không biết làm.
Đổng Điềm Điềm ít hơn Phó Thiệu Hoa 1 tuổi, năm nay đã 20, cô ấy làm y tác trong bệnh viện số một, ngày hôm nay vừa vặn đến lượt cô ấy trực ban.
Cô ấy là người thích cái đẹp, vô cùng tò mò về Giang Hựu Đào, hai người tôi một câu cô một câu, càng trò chuyện càng hợp ý.
Hai người thậm chí còn hẹn lát nữa trực tiếp đến nhà Giang Hựu Đào chơi.
Thiệu Thanh và Phó Văn Anh nhanh chóng làm cơm, lương bì mà Giang Hựu Đào mua cũng được đặt trên bàn cơm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận