Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 177 - Thảm sát 2



Chương 177 - Thảm sát 2



Chương 177: Thảm sát 2
Vương Viện không để tâm Lý Vân Anh có đáp lời hay không, mà là nhìn về phía mấy người công an kia, chỉ vào sau cánh cửa.
“Mấy anh vào đi, người nhà họ Trương đều ở trong đó.”
Ba người công an liếc nhau, trong lòng trầm xuống, vẻ mặt ngưng trọng đi mở cửa.
Người nhà họ Trương ở trong phòng đối với nhiều người đến như vậy lại không có một chút động tĩnh gì, bọn họ đã có dự cảm xấu.
Cửa mở.
Giữa nhà là một chiếc bàn gỗ hình tròn, bên trên còn đồ ăn thừa, từ lớn đến bé nhà họ Trương khoảng hơn hai mươi nhân khẩu ngã xung quanh bàn, che kín nhà.
Khóe miệng bọn họ còn có bọt trắng, trong đó trên thân vài người bị chém rất nhiều dao, máu tươi từ trên người bọn họ chảy đến cạnh cửa, cạnh cửa là một đống phân tro, máu tươi đã làm cho tro ướt sũng, trong phòng ngập tràn mùi máu tươi.
Người cảnh sát lớn tuổi nhất ngồi xổm xuống dùng tay thăm dò mạch đập của người ở gần nhất, lắc đầu với người còn lại: “Không còn hơi thở.”
Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Vương Viện, có kẻ nhát gan lùi về sau vài bước.
Vương Viện vẫn duy trì động tác ngồi trên thềm cửa kia, vẻ mặt cô ấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng vậy.
“Trưa hôm nay, cả gia đình bọn họ bảo tôi đi nấu cơm, tôi ở bên nấu cơm, bọn họ còn ở cạnh mắng nhiếc tôi, mụ già Trương kia còn nói tôi là một kẻ vướng víu, là tiện nhân, ba đứa con gái tôi sinh ra cũng là lỗ vốn, là sao chổi ngăn cản thằng tư thằng năm nhà bà ta không lập gia đình được.”
“Bà ta nói, bọn nhỏ nên bị dìm chết ngay từ lúc mới sinh, để cho bọn nhỏ sống mấy năm nay đã là bà ta quá nhân từ, bà ta còn bảo tôi đưa cả bé ba cho bà ta, chỉ khi bé ba cũng bị ném vào Hậu Lương Giang, thằng tư và thằng năm nhà bà ta mới có thể cưới vợ.”
“Bà ta còn nói thêm, tôi còn trẻ, còn có thể sinh nữa, dù sao cũng chỉ là ba đứa lỗ vốn chết thì chết, có thể cống hiến cho nhà là vinh hạnh của bọn nhỏ. Đối với chuyện này, chồng tôi không nói một lời, lúc mụ già kia hỏi ý tứ của anh ta, anh ta nói mọi chuyện đều nghe mẹ.”
“Em tư của anh ta nói, tất cả đều do tôi, nếu không phải khi đó tôi ngăn cản, anh ta đã sớm có vợ, em năm của anh ta nói, nếu nhà bọn họ không cưới được vợ, để cho tôi sinh con cho bọn họ, chồng tôi đồng ý.”
“Mấy người nói xem buồn cười biết bao, xã hội văn minh, thế mà lại có một gia đình như vậy, các người nhất định sẽ hỏi, bọn họ là bị trừng phạt đúng tội, như vậy người nhà anh cả, anh hai, vì sao phải giết bọn họ.”
“Bởi vì con gái tôi bị ném vào Hậu Lương Giang cho sói ăn là do chính vợ bọn họ nói, Bác Ninh của tôi, Trọng Ninh của tôi, rõ ràng bọn nhỏ không chọc đến mấy người kia, bọn họ lại muốn chúng đi tìm chết, các người nói xem, kẻ ác độc như vậy sống trên thế giới này làm gì? Nếu bọn họ hại chết con tôi, vậy đứa nhỏ của họ cũng phải đi chôn cùng với con tôi, như thế mới công bằng đúng không?”
Trên mặt Vương Viện tràn đầy điên cuồng, nhắc đến hai cô con gái, rốt cuộc cô ấy cũng đau khóc thành tiếng: “Bác Ninh của mẹ, Trọng Ninh của mẹ, mẹ đau lòng quá, đau quá.”
Nhóm công an không nói gì, xung quanh có tiếng khóc truyền đến.
Giết nhiều người như vậy, Vương Viện không muốn chạy, cô ấy cũng không muốn sống, cô ấy nhân lúc đám người kia không chú ý, lấy một bao thuốc bột bỏ vào trong miệng nuốt xuống, lại từ trong túi lấy ra một viên kẹo.
Đó là Giang Hựu Đào cho cô ấy vào lúc sáng, lúc này cô ấy dùng nó để áp chế vị đắng của thuốc diệt chuột.
Cô ấy nhai kẹo, nhìn Giang Hựu Đào cười nói: “Cảm ơn kẹo của em, rất ngọt.”
Cuộc sống của Vương Viện trôi qua quá khổ, cô ấy đã lâu rồi không ăn được vị ngọt.
Buổi sáng lúc cô ấy từ công xã về, trên đường đi vẫn luôn ngậm một viên kẹo, vị ngọt từ đầu lưỡi đến tim cô ấy, nhưng cô ấy không định thu tay lại, cô ấy chỉ nhìn Thư Ninh của mình, quyết định không cho cô bé uống thuốc.
Con gái cô ấy từ khi sinh ra đến giờ còn chưa được hưởng qua vị ngọt, các chị của con bé đã đi rồi, con bé không nên đi sớm như vậy, con bé còn nhỏ, còn chưa thấy được thế giới rộng lớn nhiều màu sắc thế nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận