Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 291 - Đi thăm người thân



Chương 291 - Đi thăm người thân



Chương 291: Đi thăm người thân
Cha Cố quay đầu nhìn Cố Hán Thân: “Mẹ con làm loạn như thế, con không biết cản sao? Để bây giờ hàng xóm láng giềng nhìn nhà mình như thế nào?”
“Còn để ý người ta nhìn gì nữa? Bây giờ toàn bộ người công xã đã biết Lâm Mạn Nhu cắm sừng anh con, chẳng lẽ chúng ta không ầm ĩ thì làng xóm láng giềng sẽ không cười chê nhà mình sao?” Cố Hán Thanh phản bác cha Cố.
“Lúc trước cha mẹ tìm đối tượng cho anh trai con, sao không điều tra cho kỹ, chỉ sợ ngay lúc cha mẹ cưới cô ta vào cửa, người ta đã bắt đầu chê cười nhà mình.”
Trước kia Cố Hán Thanh luôn cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn nhà mình có chút là lạ, nhất là trong khoảng thời gian này, ánh mắt nhìn cô ta càng kỳ quái.
Khi đó cô ấy còn tránh những người kia, cảm thấy bọn họ có bệnh, không chừng lại đang buôn chuyện gì về cô ấy.
Ai có thể liên tưởng chuyện đó đến trên người Lâm Mạn Nhu chứ, hôm nay xem như cô ấy đã rõ, người ta nhìn nhà bọn họ, như nhìn lũ khỉ làm xiếc vậy.
Lâm Mạn Nhu dựa vào cạnh cửa, cúi đầu không nói một câu, giống như người bị mắng không phải cô ta vậy, không hề thấy xấu hổ.
Cha Cố chỉ vào Lương Thục Phân.
“Lúc trước chị em tốt kia của bà đến nói chuyện này, tôi đã cảm thấy không ổn, cố tình bà lại nói là hiểu tường tận gốc rễ nhà người ta, con gái nhà người ta dáng dấp xinh đẹp còn có văn hóa, con dâu như vậy mới xứng với con trai bà.”
“Bây giờ còn xứng sao?” Cả đời này cha Cố chưa từng nói qua một câu nặng lời với Lương Thục Phân, Lương Thục Phân bị ông ta nói như vậy che mặt khóc nức nở, bà ta cũng không dám nhìn Cố Hán Thân nữa, cảm thấy rất có lỗi với Cố Hán Thân.
Cố Hán Thân chưa nói gì, cha Cố lấy thuốc lá sợi ra cầm ở trong tay vân vê.
“Tôi đi gọi đám người thằng hai, lát nữa chúng ta đến Hạ Hà Câu một chuyến.”
Hạ Hà Câu là nhà Lâm Mạn Nhu.
Ánh mắt Lâm Mạn Nhu giật giật.
Nói ra đúng là xấu hổ, sống lại được hai tháng, cô ta còn chưa về nhà mẹ đẻ lần nào, thậm chí cô ta còn quên mất có sự tồn tại của đám người nhà mẹ đẻ.
Lương Thục Phân lau khô nước mắt, rửa mặt lấy lại tinh thần, bà ta quyết định, lát nữa gặp Lương Lai Đệ, bà ta muốn đi lên cào mặt Lương Lai Đệ.
Người phụ nữ này quá xấu xa rồi.
Cố Hán Thanh hướng về phía Lâm Mạn Nhu nhổ một bãi nước bọt, nếu không phải cha Cố vừa lên tiếng, cô ấy còn muốn đi lên tát hai cái.
Cha Cố rất nhanh dẫn theo anh em, cháu trai đến, nam đinh nhà họ Cố không ít, chỉ riêng nhà lão nhị sinh được ba đứa con trai, hiện tại cả ba đều đã thành niên, dáng dấp cao to, hơn nữa còn cả những đứa nhỏ khác của nhà họ Cố nữa, đoàn người hùng hổ ra ngoài.
Trên đường đi nhận được vô số ánh mắt.
Vợ Trương Ngọc Binh nhìn bọn họ đi xa, tiếc nuối nói.
“Tôi không có thân thích nào ở Hạ Hà Câu cả, nếu không tôi nhất định phải đi thăm người thân.”
Ngày đại tuyết, vì xem náo nhiệt mà đi thăm người thân, đúng là đủ hi sinh.
Vợ Trương Ngọc Binh vừa nói xong, bọn họ đã thấy bà Trương mặc áo bông, trên tay cầm theo cái rổ, tay để trong ống tay áo lắc lư đi ra ngoài.
“Thím à, thím đi đâu vậy?” Giang Hựu Đào hỏi một câu.
Bà Trương nhìn cô, thở hổn hển đáp.
“Hai ngày trước có một chị em tốt nhắn tin cho thím, nói trong người không khỏe, bảo thím đi thăm bà ấy, hai ngày trước quá bận không đi được, chẳng phải hôm nay tuyết rơi nhiều sao, vừa lúc có thời gian đi thăm người thân.”
Bà Trương vừa nói như vậy, mọi người đã hiểu, bà ấy muốn đi xem náo nhiệt, thăm chị em tốt gì chứ, đều là tìm cớ.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi liếc nhau, cô lại nhìn sang Từ Mãn Thu cười cười.
“Khéo quá, đúng lúc chúng cháu muốn qua trường một chuyến, chúng ta cùng nhau đi thôi.”
Sau khi thời tiết càng ngày càng lạnh, Cung Húc Ba không còn mỗi ngày đi tới đi lui trong trường, mà ở lì trong phòng trực ban của ký túc xá, đoán chừng lúc này đang ngủ ngon.



Bạn cần đăng nhập để bình luận