Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 249 - Ở riêng



Chương 249 - Ở riêng



Chương 249: Ở riêng
Bí thư Thẩm làm bí thư của công xã Tảo Hương cũng sắp được 10 năm, đối với lãnh đạo của các đại đội bên dưới, ông ấy đều biết.
Người tên Từ Lương Tài này, ông ấy có ấn tượng, nói không nhiều, nhưng các khoản trong sổ sách làm rất tinh tế, đã từng được bí thư Thẩm điểm danh khen ngợi qua.
Nghĩ đến trước đó không lâu La Học Dân và Tô Trường Sơn mới bị đưa đi lao động cải tạo, bí thư Thẩm tức giận mắng.
“Liễu Thụ Câu các ông đúng là thật lắm nhân tài! La Học Dân và Tô Trường Sơn đi ngoại tình, Từ Lương Tài thì dẫn đầu phong kiến mê tín!”
Đối với phong kiến mê tín, mức độ đả kích của nhà nước có bao nhiêu lớn, bí thư Thẩm biết, ông ấy vỗ bàn vang dội.
“Còn cả các ông nữa, rõ ràng biết nhà bọn họ phong kiến mê in, cả đám không báo cáo thì thôi, còn giúp che giấu, bây giờ thấy sự tình không ổn, khổ chủ không khống chế được lại đến tìm tôi đúng không?”
Ngày hôm qua bí thư Thẩm đi lên huyện thành họp, lãnh đạo trên đó còn nhấn mạnh chuyện này, ngày hôm qua ông ấy mới còn cùng người ta thảo luận chuyện đó, kết quả thì hay rồi, trong nháy mắt chuyện ngày hôm qua vứt ra lại trát lên người ông ấy.
Người ta là một người làm phong kiến mê tín, nói là hoàng đại tiên chuyển thế, Liễu Thụ Câu thì giỏi rồi, trực tiếp chỉnh ra phúc tinh, sao chổi, phúc tinh được toàn bộ thôn cung cấp nuôi dưỡng, sao chổi bị người trong nhà ngược đãi.
Bí thư Thẩm nghĩ đến hậu quả khi chuyện này bị phơi bày ra ngoài, mặt đen như đít nồi, đại đội trưởng và bí thư chi bộ thôn cùng nhau ngoại tình, đến nay vẫn bị người ta chê cười.
Bây giờ thì hay rồi, Liễu Thụ Câu có tổng công ba lãnh đạo, ba người đều có vấn đề, thậm chí việc của kế toán Từ càng thêm nghiêm trọng hơn.
“Từ Lương Tài làm giỏi lắm, thật đúng là giỏi!”
Bí thư Thẩm bị chọc cho tức điên, đến mức không biết nên biểu đạt sự tức giận của mình như thế nào nữa.

Trong văn phòng hội phụ nữ, nam thanh niên trí thức đứng chờ ở cửa, đám người Giang Hựu Đào đi theo Từ Mãn Thu vào trong văn phòng hội phụ nữ, nhìn Từ Mãn Thu vạch vết thương trên người mình cho bọn họ xem.
Lớn nhỏ, sâu nông không đồng nhất, có bị đánh, có bị véo, vết bầm tím, rất nhiều là vết thương trước chưa lành, vết thương sau đã đè lên.
Đám người Giang Hựu Đào biết Từ Mãn Thu ở nhà họ Từ nhất định sống không được tốt, nhưng không nghĩ đến lại khổ như vậy.
Bọn họ rất đau lòng, người hội phụ nữ công xã mấy năm nay cũng xem như biết nhiều chuyện, nhưng chưa từng thấy nhà ai đánh cháu gái mình tàn nhẫn như thế.
“Đây là có thù oán gì chứ!” Hội phụ nữ có tổng cộng ba người, trong lòng bọn họ tràn đầy căm phẫn.
Đám người Lý Vân Anh cũng rất đau lòng, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi còn kìm nén được, nhóm người Triệu Vĩnh Lan đã rơi nước mắt.
Thời buổi này nhiều người trọng nam khinh nữ, bọn họ là con gái, ít nhiều gì cũng chịu sự kỳ thị ở phương diện nào đó, ở nhà không phải ai cũng được cưng chiều, nhưng bọn họ rất ít khi bị đánh, vết thương đầy người như Từ Mãn Thu, bọn họ chưa từng thấy qua.
Chủ nhiệm Vương của hội phụ nữ giúp Từ Mãn Thu kéo quần áo lên.
“Mãn Thu, cháu còn muốn quay về nhà họ Từ không?”
Từ Mãn Thu lắc đầu: “Không về, cháu đã 16 tuổi rồi, cháu có thể lấy đủ công điểm nuôi sống bản thân mình, cháu muốn ở riêng.”
Từ Mãn Thu nằm mơ cũng muốn dọn ra khỏi nhà họ Từ.
Lúc này đây cho dù nhà họ Từ bị chịu trừng phạt như thế nào, cô ấy đều sẽ không về nhà họ Từ.
Chủ nhiệm Vương muốn lắc đầu theo bản năng, chẳng qua nghĩ đến những lời nói vừa rồi của Từ Mãn Thu, cô ấy muốn chuyển ra ở riêng không phải không được, chỉ là bà ấy có chút không yên tâm, dù sao cũng là một cô gái lớn, dưới nông thôn nhiều lão lưu manh độc thân như vậy, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Ngoái đầu nhìn lại thấy đám người Giang Hựu Đào, trong lòng chủ nhiệm Vương khẽ động, bà ấy áp xuống suy nghĩ trong lòng, dù sao cũng chưa bàn bạc, bà ấy phải bàn bạc qua với đại đội trưởng Liễu Thụ Câu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận