Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 126 - Ngứa tay



Chương 126 - Ngứa tay



Chương 126: Ngứa tay
“Nếu là tôi tôi cũng thay đổi, danh ngạch tham gia quân ngũ khó biết bao, bà nhìn trong thôn ngoại trừ Lâm Kiến Trung ra, bên ngoài còn có mấy người tham gia quân ngũ, đại đội trưởng đưa suất này cho Lâm Kiến Trung. Chẳng phải con trai của bà ta không có suất nữa à? Bà nhìn mấy đứa con trai kia của bà ta đi, có ai có tiền đồ hơn được Lâm Kiến Trung không?”
“Bà ta không nhân lúc này vơ vét ít đồ, nói không chừng một ngày nào đó Lâm Kiến Trung không họ Lâm nữa thì sao, đàn ông ấy mà, chẳng phải đều thích con trai có tiền đồ à.”
Từ, Trương, Tưởng, đám người một trận thổn thức.
Đến lượt Giang Hựu Đào bắt đầu chậc chậc.
Chuyện mày đám người Từ Đại Chủy kể, trong sách không nhắc đến. Trong sách chỉ nói đại đội trưởng rất quan tâm đến một nhà Lâm Kiến Trung.
Vốn dĩ Giang Hựu Đào còn cho rằng đại đội trưởng quan tâm đến một nhà Lâm Kiến Trung là cảm thấy anh ta có tiền đồ, là đứa nhỏ từ Liễu Thụ Câu đi ra, chăm sóc, quan tâm đến anh ta, nói không chừng anh ta có mang lại chỗ tốt cho thôn.
Trăm triệu lần không nghĩ đến chân tướng sự việc lại đơn giản như vậy, giật gân như thế!
Nếu không có tóm tắt, ai sẽ nghĩ đến phương diện kia chứ?
Giang Hựu Đào hưng phấn đến gương mặt đỏ lên: “Vậy Lâm Kiến Hoa thì sao? Lâm Kiến Hoa có phải con ruột của cha anh ta không?”
Giang Hựu Đào gặp qua Lâm Kiến Hoa, cũng gặp qua Lâm Lão Trang, nhưng cô thật sự không nhìn ra được hai người kia không giống nhau.
“Nhất định là con của Lâm Lão Trang rồi, dáng dấp giống ông ta như vậy mà.” Từ Đại Chủy nói rất chắc.
Giang Hựu Đào chớp mắt, lại nghĩ đến một chuyện.
“Vậy nếu như Lâm Kiến Trung không phải con của Lâm Lão Trang, vì sao Lâm Vệ Hồng còn đối xử tốt với một nhà Lâm Kiến Trung như vậy?”
“Lâm Vệ Hồng chính là kiểu chủ nhân không thấy thỏ không thả ưng, để bà ta chăm sóc cho con trai mình, Lâm Kiến Trung không ít cho bà ta chỗ tốt đâu, hơn nữa bản thân bà ta và Triệu Xuân Hoa đã đối đầu nhau, chỉ cần có thể khiến cho Triệu Xuân Hoa ngột ngạt, bà ta sẽ làm.”
Thím Trương Nhị nói: “Nếu để tôi nói, Triệu Xuân Hoa như thế là xứng đáng, khi đó đối tượng tàn tật của Lâm Vệ Hồng chính là do Triệu Xuân Hoa tìm, là bà ta chà đạp người ta trước, cũng không thể trách bà ta trả thù người ta.”
Thời gian bát quái trôi qua rất nhanh, rốt cuộc Giang Hựu Đào cũng tan làm, cô gấp không chờ nổi kể chuyện này cho Cố Niệm Vi nghe, đây cũng là lần đầu tiên Cố Niệm Vi nghe được chuyện này.
“Thật đúng là không nghĩ đến, trước đó tôi còn tưởng rằng đại đội trưởng là người bị vợ quản nghiêm, không ngờ lại phong lưu như vậy.”
Trước khi kết hôn đã có con riêng, sau khi kết hôn còn không chút che giấu đối xử tốt với con riêng, Cố Niệm Vi xem như được mở rộng tầm mắt.
“Đúng thế.” Hai người bàn luận đến khí thế ngất trời.
Lúc sắp đến điểm thanh niên trí thức, bọn họ gặp ba anh em Lâm Văn Bình, khác với dáng vẻ nhìn thấy Cố Niệm Vi là chạy đến trước kia, hiện tại mấy anh em nhìn thấy Cố Niệm Vi đều nghiêng đầu sang một bên.
Lâm Văn An còn nhặt một hòn đá từ dưới đất lên ném về phía bọn họ.
Vẻ mặt Cố Niệm Vi trở nên rất không tốt, cô ấy phàn nàn với Giang Hựu Đào: “Cũng không biết sao trước kia tôi lại cảm thấy ba anh em bọn chúng lễ phép đáng yêu chứ.”
Giang Hựu Đào nghĩ thầm, bởi vì khi đó cô nhìn bọn họ là dùng tư thái mẹ kế.
May mắn Cố Niệm Vi không rối rắm về chuyện này, cô ấy và Giang Hựu Đào nói đến chuyện xây nhà.
Dựa theo thường lệ, trước khi thu hoạch, đội sản xuất sẽ cho bọn họ nghỉ ngơi mấy ngày dưỡng sức, Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào quyết định khởi công lợp nhà vào ngày đó.
Sau khi ăn xong, hai người đến đất phần trăm của thanh niên trí thức, bởi vì bọn họ muốn lợp nhà, rau dưa rồng trên này đã sớm thu hoạch, lúc này trụi lụi một mảnh.
Bọn họ vừa thương lượng vừa dùng vôi rải bố cục.
Hai người làm đến giữa trưa, buổi chiều lúc bắt đầu làm việc, Triệu Vĩnh Lan nhìn bọn họ không vừa mắt, nếu không phải sợ Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi, cô ta đã sớm nói lời chua ngoa.
Cũng không biết vì sao hiện tại Giang Hựu Đào vừa nhìn Triệu Vĩnh Lan đã thấy ngứa tay.



Bạn cần đăng nhập để bình luận