Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 122 - Vay tiền



Chương 122 - Vay tiền



Chương 122: Vay tiền
Vừa rồi là do đầu óc Trương Tuệ Tuệ nóng lên chưa nghĩ được nhiều, Giang Hựu Đào chỉ điểm như vậy, cân nhắc một lúc, cô ta đã hiểu ra, nhưng cô ta vẫn cảm thấy chưa đủ.
“Hời cho cô ta.”
Đúng lúc này Triệu Vĩnh Lan trở về, vừa rồi giằng co Triệu Vĩnh Lan không đi, cô ta xen lẫn trong đám người, cùng người nhà họ Tô đứng xem náo nhiệt.
Tâm trạng Triệu Vĩnh Lan không tốt, nhìn vài người giống như không có chuyện gì kia, nhớ đến mấy lời cô ta nghe được ở nhà họ Tô, lập tức giận sôi máu.
“Các cô thật đúng là quá xúc động, các cô tùy tiện đi ầm ĩ như vậy, chẳng phải là cùng người trong thôn kết thù à? Chúng ta kết thù với người trong thôn có chỗ tốt nào không?”
“Lời đồn đại không đau không ngứa, truyền thì truyền, cô không để ý đến nó, chẳng phải là được rồi à? Cần thiết phải làm ầm ĩ như vậy sao?”
Triệu Vĩnh Lan là một người theo chủ nghĩa tư tưởng ích kỷ, không đụng đến lợi ích của cô ta, cô ta sẽ đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Một khi đụng đến lợi ích của cô ta, cô ta cực kỳ phẫn nộ.
Giang Hựu Đào cảm thấy Triệu Vĩnh Lan thật đúng là kỳ hoa, những tính cách mà cô ghét đều hội tụ trên người Triệu Vĩnh Lan.
“Lời này nói rất hay, ngày mai tôi sẽ bịa chuyện về cô, lời đồn đại không đau không ngứa truyền đi, đến lúc đó cô cũng đừng tức giận nhé.”
Cố Niệm Vi nhìn Triệu Vĩnh Lan, nói.
“Là mấy ngày trước tôi dạy dỗ cô chưa đủ khắc sâu à, để cô khỏi sẹo rồi lại quên đau đúng không?”
Cố Niệm Vi không nói gì còn tốt, vừa nói ra Triệu Vĩnh Lan đã cảm thấy chỗ bị Cố Niệm Vi đánh trước đó mơ hồ đau đớn, hô hấp của cô ta cứng lại.
Đối với việc Triệu Vĩnh Lan hôm nay không xuất hiện, Lý Vân Anh phê bình kín đáo.
“Triệu Vĩnh Lan, tôi nhắc lại với cô, thanh niên trí thức chúng ta là một thể, cho dù bên trong chúng ta có ầm ĩ như thế nào, nhưng đối ngoại chúng ta là một thể, có chuyện gì cũng phải cùng nhau đối mặt, chỉ khi chúng ta chụm lại thành một cây, người khác mới không xem nhẹ chúng ta, mới không ức hiếp chúng ta.”
Triệu Vĩnh Lan không để những lời Lý Vân Anh nói vào trong tai, cô ta cảm thấy Lý Vân Anh đang nói chuyện giật gân, cô ta thì có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Xuống nông thôn lâu như vậy, cô ta và các thôn dân khác ở chung rất hòa hợp, không giống với thanh niên trí thức, ở chung với bọn họ rất không thoải mái.
Cố Niệm Vi bị tung tin đồn, Triệu Vĩnh Lan vui hơn bất kỳ ai, hôm nay nhìn thấy Cố Niệm Vi và Lâm Kiến Trung giằng co, còn đắc tội với một nhà Lâm Vệ Hồng, khi đó cô ta chỉ thiếu nước nhảy dựng lên vỗ tay, sao còn có thể đi giúp Cố Niệm Vi chứ?
Bọn họ mới vừa đánh một trận, là kẻ thù đấy!
Triệu Vĩnh Lan cảm thấy Trương Tuệ Tuệ và Lưu Anh Tuấn chính là đồ ngốc, nhìn thấy loại chuyện này không tránh thì thôi, còn muốn dính lên, đúng là có bệnh.
Lý Vân Anh thấy dáng vẻ của Triệu Vĩnh Lan không cho là đúng, cô ấy không nói gì nữa, loại chuyện này cần tự nguyện, nếu Triệu Vĩnh Lan thật sự không thích, chẳng lẽ bọn họ còn có thể ép buộc cô ta à?
Chẳng qua con người ta có qua có lại, lúc bọn họ khó khăn Triệu Vĩnh Lan chỉ lo cho chính mình, chờ đến khi cô ta xảy ra chuyện, cô ta đâu thể trách người khác không giúp đỡ mình.
Triệu Vĩnh Lan ăn thiệt ở chỗ đám người Giang Hựu Đào, cũng chỉ đi tìm Trương Tuệ Tuệ nói.
Đầu tiên là một tràng thuyết giáo Trương Tuệ Tuệ, sau đó lại nói với Trương Tuệ Tuệ.
“Cho mình vay năm đồng.”
Mắt Trương Tuệ Tuệ trừng to: “Tiền cậu mang xuống nông thôn dùng hết rồi ư?”
Mặc dù cha mẹ Triệu Vĩnh Lan trọng nam khinh nữ, nhưng đối xử với đứa con gái Triệu Vĩnh Lan này không tính là kém, lần này Triệu Vĩnh Lan xuống nông thôn, cô ta là người mang nhiều tiền mặt nhất, sơ sơ có hơn hai trăm tệ.
Điều kiện gia đình Trương Tuệ Tuệ không tốt như Triệu Vĩnh Lan, chỉ cầm theo 80 tệ, sau khi xuống nông thôn, cô ta cũng không có chỗ tiêu tiền, còn thừa sáu, bảy chục tệ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận