Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 165 - Gặp lại



Chương 165 - Gặp lại



Chương 165: Gặp lại
Cố Niệm Vi không đi, trong lòng Giang Hựu Đào thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô rất để ý người bạn Cố Niệm Vi này, nhưng bạn bè thân thiết đến mấy cũng cần có không gian riêng, mỗi ngày bọn họ như hình với bóng, cô cũng không cách nào làm những việc khác.
Thu hoạch vụ thu xong, nhóm thanh niên trí thức lên công xã, lên huyện thành rất nhiều. Giang Hựu Đào lễ phép hỏi qua ký túc xá thanh niên trí thức bên kia, Trương Tuệ Tuệ, Triệu Vĩnh Lan và Lý Vân Anh đều không muốn đi ra ngoài, sau khi thu hoạch vụ mùa xong, cả người bọn họ đau nhức, một chút cũng không nghĩ ra cửa.
Một mình Giang Hựu Đào lên công xã, lúc đi ngang qua cây cầu kia, Giang Hựu Đào lại thấy người thanh niên trí thức từng sống ở Liễu Thụ Câu, sau đó gả nhầm cho người xấu – Vương Viện.
Lần trước cô ấy dẫn theo ba đứa con đến, lần này cô ấy chỉ dẫn một đứa nhỏ theo bên người, trước mặt cô ấy bày một ít đồ nhà mình trồng được, lần này là bí đỏ, bề ngoài không bắt mắt cho lắm, quả nhỏ, còn nhiều chỗ bị sâu đục.
Giang Hựu Đào nhớ đến lời nói của Lý Vân Anh, sau cùng vẫn đi qua đó.
Vương Viện vẫn luôn cúi đầu, nhìn thấy có người tới, cô ấy mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Giang Hựu Đào, cô ấy ngẩn người, sau đó lại nhìn thoáng qua phía sau cô.
Thấy chỉ có một mình cô, trong mắt cô ấy lóe lên thất vọng.
“Chị nhớ rõ em, em là thanh niên trí thức của Liễu Thụ Câu đúng không?”
Giọng nói của Vương Viện rất êm tai, tinh tế, lại nhìn gương mặt của cô ấy, chẳng sợ hiện tại không có da có thịt, nhưng từ ngũ quan xem xét vẫn có thê nhìn ra năm, sáu phần mỹ mạo lúc trước.
Có lẽ nói như vậy không đúng, cho dù hiện tại cô ấy vẫn còn trẻ tuổi, chẳng qua vì cuộc sống không tốt mới khiến một người chưa đến 30 nhìn như 40.
Giang Hựu Đào không ngờ đến Vương Viện sẽ nhớ rõ mình, cô gật đầu: “Đúng thế, năm nay em mới xuống Liễu Thụ Câu tham gia vào đội sản xuất, chị bán bí đỏ sao? Bao nhiêu tiền?”
Giang Hựu Đào nói xong móc tiền trong túi ra, Vương Viện lại lắc đầu.
“Bí đỏ này bề ngoài không được đẹp mắt, bên trong cũng không ngọt, mua về không thể ăn, cho nên chị không bán, một lát nữa là chị về.”
Vương Viện nhanh tay bỏ bí đỏ vào trong rổ, nhanh đến mức Giang Hựu Đào còn chưa kịp phản ứng lại.
Đứa nhỏ mà cô ấy cõng trên lưng đối diện với Giang Hựu Đào, đó là một đứa nhỏ rất gầy, trên mặt không có chút thịt nào, đôi mắt to đến mức như chiếm nửa gương mặt.
Cô bé ở trên lưng Vương Viện mút ngón tay, ánh mắt trong veo lại ngây thơ nhìn Vương Viện.
Giang Hựu Đào giống như thấy được chính mình khi còn nhỏ, cô có một bức ảnh chụp khi mới vào cô nhi viện, khi đó cô cũng gầy như vậy.
Cô từ trong không gian lấy ra ít kẹo bỏ vào trong rổ Vương Viện, bóc một chiếc cho vào trong tay đứa nhỏ, thấy Vương Viện nhìn cô, Giang Hựu Đào nói.
“Chị mang về cho đứa nhỏ ăn.”
Vương Viện run rẩy chuyển đứa nhỏ đến bên tay trái, lúc quay đầu nhìn ánh mắt hạnh phúc khi được ăn kẹo của đứa nhỏ, trong mắt cô ấy lóe lên nồng đậm bi ai.
Một lát sau, cô ấy chớp mắt, nói câu cảm ơn với Giang Hựu Đào, Giang Hựu Đào và cô ấy không thân, chỉ gật đầu nói với cô ấy một câu.
“Em muốn lên huyện thành một chuyện, sợ lát nữa không kịp xe, em đi trước.”
Vương Viện rất lễ phép cùng cô nói đi thong thả, sau khi Giang Hựu Đào đi được vài bước, cô ấy lại gọi Giang Hựu Đào lại.
Giang Hựu Đào xoay người, cô nghe thấy Vương Viện nói: “Em có thể bảo Vân Anh ngày mai đến nhà chị một chuyến không? Chị có việc gấp muốn tìm cô ấy, nhưng nhà chị có việc, tạm thời không đi được, đúng lúc gặp em ở đây, làm phiền em chuyển lời giúp chị.”
Đây không phải chuyện lớn gì, Giang Hựu Đào đồng ý, Vương Viện vẫy tay với cô, xách đồ cõng theo đứa nhỏ rời đi,
Ma xui quỷ khiến Giang Hựu Đào nhìn theo bóng dáng cô ấy một lúc lâu.
Chờ đến khi cô ngồi lên xe đi huyện thành vẫn còn cảm thấy không thích hợp, chẳng qua cô cũng khôn nghĩ nhiều.



Bạn cần đăng nhập để bình luận