Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 85 - Cùng ăn cơm



Chương 85 - Cùng ăn cơm



Chương 85: Cùng ăn cơm
Ngừng rồi lại uống, uống hết một chai nước có gas, Giang Hựu Đào sờ lên chai thủy tinh mát lạnh, cảm thán:
“Cũng không biết đến khi nào mới có thể thoải mái uống nước có gas.”
Đời trước Giang Hựu Đào không thích uống mấy loại đồ uống có gas, so sánh với nước có gas, cô càng thích uống nước khoáng không có vị gì hơn.
Lúc đồng nghiệp và bạn học thổi phồng hương vị của nước có gas, cô còn từng phản bác bọn họ, kết quả hiện tại gặp báo ứng.
Mỗi ngày cô uống nước giếng thiên nhiên không chút ô nhiễm, muốn uống một ngụm nước có gas còn khó hơn cả lên trên trời.
Đạt được tự do là chuyện mà mấy ngày trước Giang Hựu Đào có nhắc qua với Cố Niệm Vi, bây giờ Giang Hựu Đào lại nhắc đến với cô ấy, Cố Niệm Vi cũng không cảm thấy có gì khác thường, còn cười nói với Giang Hựu Đào:
“Nói không chừng một ngày nào đó cô có thể đạt được ước nguyện tự do uống nước có gas, đến lúc đó cô lại cảm thấy đồ uống có gas không tốt cho sức khỏe.”
Giang Hựu Đào nghe vậy thì vui vẻ đáp: “Hi vọng ngày đó nhanh một chút đến sớm.”
Chỉ có chân chính xuyên đến từ thế kỷ 21 không lo ăn uống về thập niên 70 mới có thể thực sự cảm nhận được tổ quốc cường đại, Giang Hựu Đào thời khắc ngóng trông đất nước phát triển.
Đối với thế giới này mà nói, chẳng qua cô chỉ là một hạt bụi nhỏ bé mà thôi, xuyên qua mang đến hiệu ứng cánh bướm gì đó, nhiều nhất cũng chỉ thay đổi được vận mệnh của người bên cạnh, không có cống hiến to lớn gì cho quốc gia.
Nhưng trong tay cô có hệ thống ăn dưa, hệ thống ăn dưa có rất nhiều khoa học kỹ thuật vượt xa thế giới này, nói không chừng một ngày nào đó cô có thể tích lũy đủ dưa tệ để mua những sản phẩm đồ công nghệ cao cống hiến cho quốc gia thì sao?
Nhưng người thập niên 80-90 như cô đời sau, có ai mà không có lòng yêu nước?
Cố Niệm Vi nhìn cầu vồng không biết đã mọc lên ở chân trời từ bao giờ, trên mặt là nụ cười kiên định: “Tôi cảm thấy ngày đó sắp đến rồi.”
Buổi sáng hai người còn chưa ăn cơm, vì thế cùng nhau đi đến tiệm cơm quốc doanh.
Tiệm cơm quốc doanh không lớn, tổng cộng có khoảng 50 – 60 mét vuông, có mấy chiếc bàn bát tiên vuông vức kê trong này, ở giữa là hai cây cột trụ to, lúc này còn chưa đến giờ cơm, người trong tiệm cơm quốc doanh không nhiều, chỉ có một bàn khách.
Trước mặt bọn họ bày một đĩa rau trộn, một đĩa lạc rang, một chai rượu, hai người ăn rau trộn, uống chút rượu lại tâm sự, dáng vẻ thích ý.
Hai người Giang Hựu Đào đi đến cách bọn họ một chiếc bàn xa nhất ngồi xuống, nhân viên phục vụ buông áo len đang đan dở xuống, đến hỏi bọn họ muốn ăn gì.
Hai đời Giang Hựu Đào đều là người phương Nam, đời trước Cố Niệm Vi là người phương Nam, đời này lại trong thân xác người phương Bắc, bọn họ nhất trí ăn cơm gạo.
Đồ ăn chọn thịt kho tàu, rau xào ăn chung với cơm.
Đầu bếp nấu rất nhanh, chỉ một lát sau đồ ăn đã được mang lên đến trước mặt hai cô.
Phân lượng đồ ăn trong hai đĩa rất đủ, tay nghề đầu bếp khá tốt, thịt kho tàu có màu sắc hồng phớt, thịt mỡ không ngán, thịt nạc không khô, cho một miếng vào miệng giống như tan ra.
Rau xào là dùng cải thìa, thanh đạm thơm ngon, chỉ riêng chan nước canh, Giang Hựu Đào có thể ăn hết ba bát.
Giang Hựu Đào đã lâu không được ăn thịt lợn và cơm, Cố Niệm Vi thì ngược lại, ở sau lưng được “chăm sóc” đặc biệt, cô ấy không thèm gạo cũng chẳng thèm thịt, nhưng nhìn Giang Hựu Đào ăn ngon miệng như thế, cô ấy cũng ăn không ít, sau cùng lúc rời khỏi tiệm cơm, hai người ăn đến no căng.
Đúng lúc từ tiệm cơm quốc doanh đến trạm xe có hơi xa, hai người chậm rãi đi bộ, xem như tiêu thực.



Bạn cần đăng nhập để bình luận