Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 647 - Người quen



Chương 647 - Người quen



Chương 647: Người quen
Giang Hựu Đào nói:
“Cô ấy tên Hứa Thanh Thanh, là người bên huyện Cố tỉnh Ký. Cô ấy là con gái duy nhất trong nhà, người trong nhà không nỡ để cô ấy gả đến ngoài thôn, nên kén người ở rể, người tới cửa là thanh niên trí thức đến thôn bọn họ.”
“Năm nay khôi phục thi đại học, chồng cô ấy đi thi, cô ấy cũng không nói không cho anh ta đi, thậm chí còn giúp đỡ. Cha mẹ anh em cô ấy sợ anh ta không trở về, nhưng cũng không ngăn cản. Kết quả người đàn ông này thi đỗ, trước khi anh ta đi đã đến phòng cha mẹ người ta, lục lọi lấy hết tài sản của người ta rời đi.”
“Cả nhà bọn họ chỉ là thôn dân bình thường, tìm người nghe ngóng anh ta học đại học gì cũng không biết, chỉ biết học trường đại học tốt nhất thủ đô. Số tiền kia là số tiền cả nhà bọn họ tích cóp cả đời, ông nội nhà cô ấy còn cần mua thuốc, lúc này cô ấy mới dẫn theo đứa bé tới bên này nghe ngóng.”
“Hiện giờ cô ấy dựa vào bán khoai lang nướng để sinh sống.”
Giang Hựu Đào rất chướng mắt loại người như vậy, anh ta thi đậu đại học, trở về thành phố, người ta cũng không ngăn cản anh ta không phải sao?
Kết quả trước khi anh ta trở về thành phố còn lấy hết tiền của người ta rời đi.
Không để lại đường sống cho người ta, quả thực là cặn bã trong cặn bã.
Bọn họ thường xuyên tới chỗ Hứa Thanh Thanh mua khoai lang ăn, bọn họ cũng đã gặp con của Hứa Thanh Thanh, trông rất xinh đẹp, trắng trẻo mềm mại, nhu thuận đáng yêu, đôi mắt to khẽ chớp lập tức khiến trái tim mọi người mềm nhũn.
Giang Hựu Đào cảm thấy người đàn ông kia thật đáng ghét.
Phó Thiệu Hoa bóc vỏ khoai lang nướng đưa cho Giang Hựu Đào, lại cầm lấy khoai lang chưa bóc vỏ trong tay cô.
“Người kia tên gì em biết không?” Phó Thiệu Hoa bóc vỏ qua loa sau đó nhét vào miệng.
Khoai lang nướng mới ra lò rất nóng, nhưng mà có vị rất ngọt, anh căn bản không dám nhả ra, chỉ có thể vừa há miệng hà hơi vừa quạt nguội khoai lang nướng trong miệng.
Giang Hựu Đào không nỡ nhìn, có lúc Phó Thiệu Hoa sẽ không giống một thiếu niên đẹp trai, là soái ca, có lúc qua loa đến mức khiến Giang Hựu Đào không đành lòng nhìn thẳng.
“Tên Hà Huấn Nhiêu.” Cố Niệm Vi ở bên cạnh nói ra tên cặn bã.
Phó Thiệu Hoa dừng bước lại: “Hà Huấn Nhiêu?”
Giang Hựu Đào ừm một tiếng, ý thức được gì đó: “Anh quen à?”
Phó Thiệu Hoa không nghĩ tới tên cặn bã ở ngay bên cạnh mình:
“Ký túc xá bọn anh có một người bạn cùng phòng tên Hà Huấn Nhiêu, anh ta học y. Em cũng từng gặp anh ta, đeo kính, cao gầy, diện mạo không tệ. Còn nhớ rõ không?”
Phó Thiệu Hoa vừa nói như vậy Giang Hựu Đào lập tức nhớ rõ là ai.
Là ngày Trương Lâm Tịch bị mang đi, Phó Thiệu Hoa đưa canh gà cho cô, sau khi cô ăn xong thì đến ký túc xá nam tìm Phó Thiệu Hoa, lúc đó có một bạn học nam đi theo xuống với Phó Thiệu Hoa.
Trông thế nào Giang Hựu Đào không chú ý nhiều, dù sao đàn ông phụ nữ trong thế giới nhỏ cũng rất đẹp.
Thấy nhiều tuấn nam mỹ nữ, diện mạo như Hà Huấn Nhiêu thật sự không nổi bật trong lòng Giang Hựu Đào, cùng lắm chỉ tính là tạm được mà thôi.
Như vậy vấn đề đã xuất hiện, hiện giờ bọn họ nên xử lý thế nào?
Đã là buổi chiều, tiệm cơm sẽ đông khách, đi muộn bọn họ sẽ không tìm được chỗ.
Mọi người nhìn Hàn Đào Nhụy, Hàn Đào Nhụy là nhân vật chính của ngày hôm nay, cô ấy mở miệng:
“Chúng ta đi nói cho Hứa Thanh Thanh kia đi, ăn cơm lúc nào ăn chẳng được, cô ấy tìm được Hà Huấn Nhiêu muộn một ngày, cô ấy và đứa bé sẽ chịu tội thêm một ngày.”
“Được, vậy bây giờ chúng ta đi đi.”
Mấy người lại vòng trở về.
Hứa Thanh Thanh đang dọn quán, mỗi ngày cô ấy bán đến 5 giờ chiều, sau đó trở về ăn cơm, buổi tối cô ấy không mở bán, cô ấy muốn ở bên đứa bé.
Nhìn thấy đám Giang Hựu Đào trở về, Hứa Thanh Thanh sửng sốt một lát: “Bạn học Giang, các cô còn muốn ăn khoai lang nướng sao? Nhưng hôm nay đã bán hết.”
Hứa Thanh Thanh có chút ngượng ngùng, gương mặt áy náy.
Giang Hựu Đào lắc đầu, nói:
“Không phải là cô nhờ chúng tôi nghe ngóng tin tức của Hà Huấn Nhiêu sao? Bạn trai tôi nói phòng của anh ấy có một người tên như vậy.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận