Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 628 - Trả giá



Chương 628 - Trả giá



Chương 628: Trả giá
Quản lý đường phố muốn dùng cha mẹ anh đều là đảng viên để thuyết phục bọn họ, cũng bị mắng ra ngoài.
Nếu chủ nhiệm của quản lý đường phố thích sắp xếp người khác vào ở nhà mình như vậy, sao anh ta không sắp xếp người vào nhà ông ta ở?
Không phải nhà của các cán bộ quản lý đường phố đều có phòng trống đấy sao?
Người của quản lý đường phố bị nói á khẩu không trả lời được, từ sau lúc đó không ai dám đưa người tới nhà anh nữa.
Nhưng mà ngôi nhà nói cho Hàn Diên Thanh thì khác, nhà ở to thì có nghĩa ở rất nhiều người, năm gian nhà chính ba gia đình ở, bốn sương phòng ở bốn nhà, nhà kho và phòng phụ phía sau đều ở đầy.
Tính ra có tầm mười hộ gia đình, khó xử lý hơn nhà nhỏ đám Giang Hựu Đào mua nhiều.
Hàn Diên Thanh không sợ nhất chính là phiền phức: “Mua.”
Hàn Đào Nhụy cũng đang làm việc ở thủ đô, hiện giờ cô ấy ở đoàn diễn xuất, qua mấy ngày nữa sẽ trở lại, sau này cũng phải định cư ở thủ đô.
Gả Hàn Đào Nhụy ra ngoài anh ta không yên tâm, nếu cô ấy tìm phải người như Hoắc Thành Vũ thì sao đây?
Cho nên anh ta bàn bạc với ông bà nội của anh ta, muốn cô ấy kén rể về nhà ở.
Nhà to một chút cũng tốt, đến lúc đó ở cùng một chỗ, anh ta xem còn ai dám bắt nạt em anh ta!
Phó Thiệu Hoa giơ ngón cái với anh ta: “Để Đào Đào nhà tôi trả giá giúp anh đi, cô ấy rất giỏi trả giá.”
Phó Thiệu Hoa vô cùng kiêu ngạo.
Ưu điểm trên người Giang Hựu Đào khiến anh cảm thấy kiêu ngạo, khuyết điểm của Giang Hựu Đào cũng khiến anh cảm thấy kiêu ngạo.
Hàn Diên Thanh liếc mắt nhìn anh một cái, gật đầu: “Cảm ơn Đào Đào nhà anh.”
Phó Thiệu Hoa thích nghe những lời này của Hàn Diên Thanh nhất.
Vỗ bả vai của anh ta gọi anh em tốt.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì đến Phó gia, ở phía xa đã ngửi được mùi thơm của thịt dê hầm truyền từ trong Phó gia tới.
Mọi người đang ở độ tuổi trẻ tuổi có thể ăn, học nửa ngày đã sớm đói bụng, lúc này ngửi được mùi thơm bọn họ không nhịn được bước nhanh hơn.
Ở cửa ra vào của Phó gia, có mấy đứa bé nhìn cửa đóng chặt của Phó gia, có mấy bà cụ đứng bên cạnh bọn họ nói chuyện.
“Ồ, sinh viên đại học trở về rồi ư?” Một bà cụ thấy đám Phó Thiệu Hoa, mở miệng nói có chút âm dương quái khí.
Trong lòng Phó Thiệu Hoa tràn ngập khinh thường, ngoài cười nhưng trong không cười:
“Đúng vậy, ngày hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, tan học nên trở về mà. Thím Lư, con trai thím anh Phương Dương còn đang ôn tập sao? Bảo anh ấy cố gắng thêm chút nữa, cháu ở đại học thủ đô đợi anh ấy.”
Phó Thiệu Hoa lấy chìa khóa ra mở cửa, đám Giang Hựu Đào vội vàng tiến vào.
Phó Thiệu Hoa nói với Giang Hựu Đào:
“Bà cụ vừa rồi ở ngay bên cạnh, nhà bà ta có hai đứa con, một người bằng tuổi với anh trai anh một người bằng tuổi anh. Không biết bà ta bị làm sao, luôn thích so sánh bọn anh.”
“Khi anh trai của anh theo chị dâu anh đến Tây Bắc, răng của bà ta sắp cười rụng. Bà ta tìm công việc ở phân xưởng cho con trai cả, là công nhân tạm thời, mấy năm nay còn chưa chuyển lên chính thức. Khi anh xuống nông thôn, bà ta đi đường cũng mang gió, ở bên ngoài gặp người ta là chê cười nhà anh, hại mẹ anh cãi nhau với bà ta mấy lần.”
“Năm trước nhà chị dâu của anh sửa lại án xử sai, chị dâu của anh và anh trai từ Tây Bắc trở về lập tức đi làm ở hợp tác xã mua bán và trạm đồ ăn, còn là công nhân chính thức, cái mũi của bà ta đều sắp lệch đi. Năm nay anh thi đỗ đại học, con trai út của bà ta thi rớt, anh đoán phổi của bà ta sắp bùng nổ.”
Lần trước khi Giang Hựu Đào tới đã nhìn thoáng qua bên cạnh, bên cạnh là một đại tạp viện, ở mấy nhà, thời tiết tốt một chút, trong sân phơi đầy ga trải giường chăn mền.
Thím Lư này có bệnh gì thế?
Khoa chân múa tay với Phó gia làm gì?



Bạn cần đăng nhập để bình luận