Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 412 - Cố nhân



Chương 412 - Cố nhân



Chương 412: Cố nhân
Giang Hựu Đào nhanh tay lẹ mắt cùng hệ thống ăn dưa cướp bao lì xì, vận may của cô không quá tốt, cướp được bao lì xì hạt dưa, hệ thống ăn dưa cướp được dưa tệ.
Mặc dù dưa tệ này từ trong tài khoản của mình mà ra, nhưng loại vui sướng mất đi mà có được lại này khiến hệ thống ăn dưa rất vui vẻ.
Nó tận hưởng niềm vui cướp bao lì xì, chẳng muốn để ý đến Giang Hựu Đào, đi đến không gian hệ thống phát bao lì xì cho mọi người cướp, nhấc lên một đợt cướp bao lì xì trong thế giới hệ thống.
Không ai ngăn được niềm vui thú cướp bao lì xì.
Giang Hựu Đào đã thỏa mãn trái tim cướp bao lì xì.
“Đồng chí Mạnh, có thời gian cô cùng Khê Khê qua nhà chúng tôi chơi nhé.” Giang Hựu Đào nhiệt tình mới Mạnh Lâm Nghi.
Mạnh Lâm Nghi mỉm cười gật đầu: “Ký túc xá của trạm y tế chúng tôi đang sửa lại, trạm trưởng thuê nhà số 10 ở hẻm Hạnh Phúc làm ký túc xá cho chúng tôi, nghe Thiển Khê nói nhà các cô cũng ở khu đó, đến lúc đó chúng ta chính là hàng xóm.”
Số 10 hẻm Hạnh Phúc là nhà của một vợ chồng già, bọn họ không có con, dựa vào tiền trợ cấp để sống, có thể cho thuê phòng không dùng đến trong nhà, đối với bọn họ mà nói cũng có chỗ tốt.
“Chúng tôi ở nhà số 6, cách đó không xa, đến lúc đó cô nhớ ghé qua nhà chúng tôi chơi nhé.” Giang Hựu Đào nảy sinh hứng thú với group bao lì xì của Mạnh Lâm Nghi.
Mạnh Lâm Nghi mỉm cười gật đầu.
Chung Thiển Khê đợi bọn họ tán gẫu xong mới hỏi Giang Hựu Đào: “Mấy ngày trước tôi gặp được Vi Vi, cô ấy nói cô ấy muốn về thủ đô một chuyến, cô ấy đã về chưa?”
“Về rồi, sáng nay tôi mới tiễn cô ấy.”
Vẻ mặt Chung Thiển Khê đầy tiếc nuối: “Vốn dĩ tôi cũng muốn đi, nhưng trạm trưởng chúng tôi muốn tôi đi theo đến nơi này một chuyến, ông ấy sợ những binh lính kia giày xéo ruộng của bọn tôi, tôi cũng không yên lòng, chờ ngày cô ấy về, cô nói với tôi, tôi nhất định đi đón cô ấy.”
Những ruộng thí nghiệm này, hiện tại chính là mệnh của Chung Thiển Khê, đầu xuân, trên cơ bản cô ấy đều ngâm mình ở chỗ này, những cây nông nghiệp bên trong lớn lên dưới sự chăm sóc của cô ấy.
Cày ruộng, gieo hạt, bón tưới, những công việc này cô ấy chưa từng vắng mặt, hiện tại nhìn chúng lớn lên tươi tốt, Chung Thiển Khê rất có cảm giác thành công.
Nếu những thứ này bị người ta giày xéo, đoán chừng Chung Thiển Khê sẽ tức chết, cân nhắc một lát, cô ấy đành nói xin lỗi Cố Niệm Vi.
Cố Niệm Vi cũng không để chuyện này trong bụng.
“Được rồi, đến lúc đó tôi thông báo cho cô.”
Lúc Giang Hựu Đào và Chung Thiển Khê tán gẫu, Phó Thiệu Hoa đứng ở bên cạnh nghe, yên tĩnh như gà, chờ Chung Thiển Khê và Mạnh Lâm Nghi rời đi, Phó Thiệu Hoa mới nói chuyện.
Hai người lại đứng xem thêm một lúc nữa, nhìn vải của quân đội từ từ dựng lên, bọn họ định đi về, vừa đi được hai bước, bả vai Phó Thiệu Hoa bị người ta vỗ một cái.
Anh xoay người lại nhìn, ánh mắt lập tức sáng lên; “Anh Thanh Hòa, sao anh lại đến đây?”
Người thanh niên vỗ vai Phó Thiệu Hoa chỉ vào chỗ đóng quân phía sau:
“Đây là nhà xưởng mà bọn anh phụ trách xây dựng.”
Phó Thiệu Hoa rất vui, anh hưng phấn giới thiệu với Giang Hựu Đào:
“Đào Đào, giới thiệu qua với em, đây là Nghiêm Thanh Hòa, là anh cả trong đại viện bọn anh, từ nhỏ anh đã đi theo anh ấy chơi cùng.”
Lúc nhỏ Phó Thiệu Hoa lớn lên trong đại viện quân khu, Nghiêm Thanh Hòa rất có lực hiệu triệu, cũng rất bao che khuyết điểm, khi đó nhóm nam nữ sinh bọn họ cũng thích đi sau Nghiêm Thanh Hòa chơi.
“Anh Thanh Hòa, đây là Giang Hựu Đào.” Phó Thiệu Hoa không giới thiệu quan hệ giữa anh và Giang Hựu Đào, nhưng hai người cùng lớn lên từ nhỏ, có thể nhìn ra sự thân mật trong đó.
Nghiêm Thanh Hòa gật đầu với Giang Hựu Đào xem như chào hỏi: “Năm ngày trước cha mẹ em có về đại viện đón năm mới, anh còn đến hỏi em, bà ấy nói em làm thanh niên trí thức ở Cáp Thị, khi đó anh còn nghĩ không biết có cơ hội gặp mặt không, không nghĩ đến lại nhanh như vậy.”
“Ngày mai, anh mới bọn em ra quán ăn một bữa.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận