Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 435 - Bình dị



Chương 435 - Bình dị



Chương 435: Bình dị
Sau khi Hà Thục Lệ đi, Giang Hựu Đào cũng không vội ăn cơm.
Mười phút sau, Phó Thiệu Hoa đến, anh mang đến hoa quả mà mình đổi với hương dân trong thôn.
Tháng bảy chính là lúc mận chín.
Ở niên đại này mận rất ngọt, Giang Hựu Đào rửa sạch bỏ ra đĩa bày lên bàn cơm, xem như hoa quả tráng miệng.
Phó Thiệu Hoa đã rất đói bụng, giữa trưa Giang Hựu Đào còn làm cả mì tương cà.
Lúc Phó Thiệu Hoa đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chuyện biết được cũng càng nhiều hơn, anh kể lại những chuyện mình thấy ở nông thôn.
Có gia đình cãi nhau, hai vợ chồng nhà nọ náo mâu thuẫn, chỉ cần là chuyện hôm nay anh nhìn thấy, anh đều muốn kể cho Giang Hựu Đào nghe qua.
Cực kỳ muốn chia sẻ.
Giang Hựu Đào cũng thỏa mãn với những điều anh chia sẻ, sau khi Phó Thiệu Hoa nói xong, cô cũng kể loại chuyện mình gặp phải lúc ở nhà.
Chuyện rất nhỏ cũng rất bình thường, nhưng hai người đều nói say sưa ngon lành.
Mãi cho đến khi trăng lên cao, Phó Thiệu Hoa mới lưu luyến không rời về nhà.
Giang Hựu Đào rửa mặt xong nằm trên giường, bắt đầu để hệ thống ăn dưa xem xét tình hình của Cố Niệm Vi.
Hệ thống ăn dưa: “Bà nội nữ chính số một sắp qua đời, trước khi qua đời, bà ấy nói một chuyện khiến nữ chính số một rất khiếp sợ.”
Ngửi thấy mùi dưa, Giang Hựu Đào lập tức ngồi dậy: “Nói qua đi.”
Hiển nhiên hệ thống ăn dưa cũng không nghĩ đến thế giới số một vẫn luôn chưa hoàn toàn vận hành thành công vẫn còn có dưa ở sau đó, nó kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Giang Hựu Đào nghe.
“Mẹ của nữ chính số 1 không phải là mẹ đẻ của cô ấy, mẹ đẻ của cô ấy vào lúc cô ấy ra đời đã sớm mất, người nuôi lớn cô ấy và định để cho cô ấy lấy con riêng của mình là mẹ kế của cô ấy.”
Phản ứng của Giang Hựu Đào rất bình thường, Cố Niệm Vi không phải là nguyên chủ Cố Niệm Vi, mẹ của cô ấy có phải là mẹ đẻ hay không, đâu liên quan gì đến cô ấy, trái lại khiến cho cô ấy cách nhà họ Cố càng xa hơn.
“Tiểu Mạnh đâu, cô ấy sao rồi?”
“Cô ấy vừa từ sở nghiên cứu đi ra, chuẩn bị về ký túc xá nghỉ ngơi.”
Mạnh Lâm Nghi khỏe mạnh, bên Cố Niệm Vi cũng không có vấn đề gì: “Vậy Mãn Thu thì sao? Con bé ở trong thôn thế nào?”
“Tất cả mọi người đều quan tâm cô bé, cô bé đã ngủ rồi.”
Bên Chung Thiển Khê, Giang Hựu Đào không hỏi đến, thời gian biểu của cô ấy chính xác kinh người, lúc này hẳn đã sớm đi ngủ.
Đám bạn bè của mình đều khỏe mạnh, Giang Hựu Đào ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hai hôm sau, Giang Hựu Đào làm ổ trong chăn nhìn màn hình trên hệ thống sáng đèn.
Kỷ Hựu Thương đã xuống xe lửa ở Thân Thành, anh ta tìm một chiếc xe kéo, ngựa không dừng vó về nhà.
Đồng thời có mấy người không đáng chú ý lặng yên không một tiếng động đi theo anh ta, ngay cả người kéo xe cho anh ta cũng đổi thành một người đàn ông trẻ tuổi, trên mặt anh ta là nụ cười thật thà cùng Kỷ Hựu Thương trò chuyện việc nhà.
Trong lúc vô thức Kỷ Hựu Thương lại để lộ nội tình của mình ra.
Kỷ Hựu Thương xuống xe ở khu nhà họ Kỷ, mở cửa đi lên lầu.
Đến đời cha mẹ Kỷ Hựu Thương, nhà họ Kỷ có tất cả ba chi nhỏ, cha Kỷ Hựu Thương là con cả, nhưng Kỷ Hựu Thương không phải cháu trai trưởng nhà họ Kỷ, anh ta là cháu thứ hai, cháu trai trưởng là con nhà chú hai, bây giờ đang làm bác sĩ nội khoa ở bệnh viện Hoàng Bộ, năm ngoái cưới con gái viện trưởng, bình thường ở ký túc xá của bệnh viện, không về nhà.
Nhưng người ở trong biệt thự nhà họ Kỷ lại không ít, một nhà Kỷ Hựu Thương bốn người, bốn người nhà chú ba, cùng với vợ chồng chú hai và con gái út của ông ta.
Lúc Kỷ Hựu Thương về đến nhà là lúc trong nhà náo nhiệt nhất, hiện tại đang là giờ cơm, trên bàn cơm ở tầng một bày rất nhiều đồ ăn, mẹ Kỷ Hựu Thương, thím hai, thím ba đang bận rộn trong nhà bếp, cha anh ta cùng với các chú của anh ta đang hút thuốc trong phòng khách.
Ông cụ Kỷ không có ở đó, chắc hẳn ở trong phòng mình còn chưa đi xuống.



Bạn cần đăng nhập để bình luận