Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 584 - Tứ hợp viện



Chương 584 - Tứ hợp viện



Chương 584: Tứ hợp viện
Ăn cơm xong đám Phó Văn Ngạn phải trở về, trước khi đi bà ấy kéo tay Giang Hựu Đào liên tục dặn dò:
“Đại học thủ đô cách nhà không xa, khi không đi học cháu nhớ qua chơi, đến lúc đó muốn ăn gì cháu bảo Thiệu Hoa về nhà nói, dì làm cho hai đứa.”
Thiệu Thanh không yên tâm lắm rời đi, Phó Thiệu Hoa ở lại, người nhà anh đều có công việc, Phó Thiệu Quốc và Giản Nhu một người đi làm ở hợp tác xã, một người đứng làm ở chỗ đồ ăn, cũng là công việc rất tốt trong đám người.
Anh về nhà cũng chỉ một mình trợn to mắt, còn không bằng ở nơi này với bạn gái.
Còn một tuần nữa mới chính thức khai giảng.
Trong vòng một tuần này, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi xoa tay, đôi mắt sáng lên.
Tứ hợp viên!
Bọn họ tới đây!

Bắt đầu từ cuối tháng 6 năm 1975, có người lần lượt được sửa lại án xử sai, không có nhiều người bán nhà ở lắm, nhưng nếu có thể tìm được cũng tuyệt đối không ít.
Vì chuyện này Phó Thiệu Hoa còn đặc biệt về nhà tìm hiểu một lát, sau đó dẫn đám Giang Hựu Đào đến phố nhỏ Dương Thụ đằng sau nhà anh.
Phó Thiệu Hoa đưa bọn họ đến một nhà trong đó: “Tứ hợp viện này có người muốn bán.”
Tài sản của người được sửa lại án xử sai cũng lần lượt trả lại, tứ hợp viện này là một trong số đó.
Đi theo Phó Thiệu Hoa tiến vào, bên trong có 6-7 người ở, có mấy bà cụ lớn tuổi đang phơi nắng trong sân, nhìn thấy đám Giang Hựu Đào tiến vào, ánh mắt tràn ngập cảnh giác.
Sau khi bất động sản được trả lại, những người vốn ở đây được chủ nhà thông báo, bảo bọn họ mau chóng tìm nơi chuyển ra ngoài, họ muốn bán nhà này.
Người ở trong tứ hợp viện này không vui lòng, nhưng đã khóc lóc gây sự người của công an và quản lý đều đến, ý kiến đưa ra đều là đứng về phía chủ nhà.
Hiện giờ những người sống lâu năm ở nơi này đều có chung một ý nghĩ, cầu xin chủ cho thuê nhà không bán được nhà ra ngoài!
Bọn họ đều ở đây cả đời, không muốn chuyển nhà.
Nhưng rõ ràng là cầu nguyện của bọn họ vô dụng, những ngày qua hết đợt này tớt đợt khác tới đây xem nhà.
Đa số đều bị những bà cụ này chèn ép rời đi.
“Cô gái à, các cô tới xem nhà ở sao?” Một bà cụ mặt tròn ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng, giọng điệu nói chuyện y như trong phim, khẩu âm cũng không giống bên Đông Bắc.
Giang Hựu Đào còn có chút không quen.
Ánh mắt Giang Hựu Đào nhìn bà ta một cái, gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi nghe nói tứ hợp viện này muốn bán, nên tới đây xem trước.”
Bà cụ mặt chữ điền đối diện với bà cụ mặt tròn vỗ bắp đùi:
“Cô gái à tôi nói với cô, phòng ở nơi này không tốt lắm đâu. Vừa nhỏ vừa hẹp, còn không thấy được ánh sáng, rất nhiều tường cũng bị bong tróc.”
Bà cụ mắt hí bên cạnh bà cụ mặt chữ điền ra sức mở to mắt:
“Đúng vậy đúng vậy, trong nhà này còn có không ít người chết, ông nhà tôi mới mất đầu tháng 2.”
Người này sợ bọn họ không tin, còn chủ động dẫn theo bọn họ nhìn bốn phía, ngôi nhà này thực sự tương đối cũ nát, rất nhiều chỗ đã tróc sơn.
Trong phòng bà cụ mắt hí còn treo khăn trắng, trong phòng tối đen, khăn trắng kia trông rất chói mắt.
Kiếp trước Cố Niệm Vi nghe nói vào năm 70, có người không vui lòng trả lại bất động sản đã làm rất nhiều chuyện khiến người ta buồn nôn, nhưng làm đến tình trạng này đúng là ít.
Giang Hựu Đào cũng nhìn đủ rồi.
Chủ cho thuê nhà nghe được tin mà đến, thấy ba bà cụ kia dẫn theo bọn họ nhìn nhà ở, trước mắt biến thành màu đen.
Từ năm trước anh ta được trả lại bất động sản, đã sắp một năm người đến xem nhà anh ta nhiều không kể xiết, nhưng không có một người vui lòng mua.
Nguyên nhân là gì?
Chính là vì những khăn trắng ở trong phòng kia.
“Bà Củng, bà tranh thủ thời gian lấy hết khăn trắng trong phòng bà đi đi, ông nhà bà đã chết sắp được 2 năm, buổi tối bà ngủ ở trong phòng như vậy, không cảm thấy thấp thỏm sao?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận