Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 178 - Giao phó



Chương 178 - Giao phó



Chương 178: Giao phó
Vương Viện nhìn về phía Lý Vân Anh: “Chị Vân Anh, cả đời này em chỉ cầu xin chị một chuyện, chính là khi em nhờ người chuyển lời đến cho chị, làm phiền chị có thể đến thăm em. Bây giờ em muốn cầu xin chị chuyện thứ hai, làm phiền chị gửi một bức điện báo cho cha mẹ em, để bọn họ đến đưa Thư Ninh đi, cha mẹ em sẽ chăm sóc tốt cho con bé, chỉ là trước khi bọn họ đến, làm phiền chị giúp em chăm sóc cho Thư Ninh mấy ngày.”
Lý Vân Anh đưa Thư Ninh nhét vào trong ngực Vương Thiện Hỉ, chạy đến kéo cô ấy: “Đừng nói những chuyện đó nữa, chị đưa em đến trạm y tế, chúng ta nhanh chóng súc ruột, con của em, em phải tự mình chăm sóc, con bé còn nhỏ như vậy, sao em lại nhẫn tâm đi như thế.”
Đám người tự động nhường ra một con đường.
Vương Viện lại nói với cô ấy: “Vô dụng thôi, trước khi mọi người đến, em đã uống qua một lần thuốc, lúc này chỉ sợ đã đi vào lục phủ ngũ tạng, không cứu được đâu, chị Vân Anh, người mà em tin tưởng nhất là chị, chị hứa với em, được không?”
Vương Viện ngã xuống đất, mũi, miệng cô ấy bắt đầu xuất huyết, Lý Vân Anh dùng tay chặn, dùng quần áo lau, nhưng làm sao cũng không lau sạch được.
Vương Viện nhìn chằm chằm Lý Vân Anh, Lý Vân Anh khóc lóc gật đầu, Vương Viện cười, cô ấy quay đầu nhìn Thư Ninh đang ở trong lồng ngực Vương Thiện Hỉ, Thư Ninh bị biến cố này dọa cho sợ hãi, đang lớn tiếng khóc, Vương Thiện Hỉ luống cuống tay chân dỗ cô bé.
Khóe miệng Vương Viện mang theo nụ cười dịu dàng.
Thư Ninh của mẹ, sau này con lớn lên đừng giống như mẹ tin vào lời ngon tiếng ngọt của đàn ông nhé, đó chính là viên hoàng liên bọc đường, chỉ cần ăn hết lớp đường mỏng kia còn lại chính là vị đắng.
Thư Ninh của mẹ, hy vọng cả đời này con bình an, hạnh phúc, khỏe mạnh, vui vẻ…
Ánh mắt Vương Viện bắt đầu tan rã, cô ấy thấy được hai cô con gái Bác Ninh và Trọng Ninh nắm tay nhau đến đây, bọn nhỏ cười cực kỳ xán lạn, chạy đến chỗ cô ấy.
Khóe miệng Vương Viện lộ ra nụ cười, cô ấy nhắm hai mắt lại, trước khi nhắm mắt, bên tai cô ấy là tiếng khóc của Lý Vân Anh và Thư Ninh, còn có rất rất nhiều người, cô ấy không phân biệt được âm thanh.
Bọn họ đều đang khóc, nhưng Vương Viện muốn nói với bọn họ, đừng khóc, đối với cô ấy mà nói, cái chết chính là sự giải thoát.
Vương Viện chết, mang theo hơn hai mươi nhân khẩu nhà Trương Chí Huy theo cùng, người sống sót duy nhất chỉ còn mình Thư Ninh.
Công an quay về đồn công an, gọi điện thoại báo tình hình cho cấp trên, buổi chiều một chiếc xe chở công an đến, bọn họ tiến hành khám nghiệm hiện trường, từ trong số cháo còn lại tìm được một lượng lớn thành phần thuốc diệt chuột.
Nhóm công an đi đến chỗ trạm nông nghiệp công xã, nhân viên ở đó xác thực buổi sáng quả thật có một người phụ nữ cõng theo một đứa bé đến mua hai bao thuốc độc diệt chuột dược tính mạnh nhất.
Hai bao thuốc diệt chuột kia đã lấy đi sinh mệnh của hơn hai mươi người.
Đại đội trưởng của Trương gia thôn chỉ huy người trong thôn ra Hậu Lương Giang đào một cái hố to, chôn tất cả hơn hai mươi người nhà họ Trương vào đó.
Thi thể của Vương Viện, Lý Vân Anh không cho ai động vào, khăng khăng tự mình canh giữ, Vương Thiện Hỉ bỏ tiền mua một chiếc quan tài bằng gỗ du mộc của một ông lão ở Liễu Thụ Câu.
Bọn họ canh giữ ở Trương gia thôn, trong Trương gia thôn còn có một nhà là họ hàng gần của Trương Chí Huy, công an sợ bọn họ làm ra chuyện quá khích gì, cho nên cắt người cầm súng cùng đám người Lý Vân Anh canh giữ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận