Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 417 - Thử



Chương 417 - Thử



Chương 417: Thử
Chung Thiển Khê đã từng có người mình thích, khi đó cô ấy 11 – 12 tuổi, cô ấy theo mẹ hồi kinh, cô ấy gặp qua một người đàn ông dáng dấp anh tuấn, lúc đó không biết cái gì là thích, chỉ cảm thấy người đàn ông kia, cô ấy nhìn thấy thoải mái, chẳng qua khi cô ấy trở về biên cương, cô ấy không còn nghĩ đến người đàn ông không biết tên kia nữa.
Mạnh Lâm Nghi ngẩn người, chợt nhớ đến đời trước của mình.
Bạn trai mối tình đầu của cô ấy là bạn học chung cấp ba, cậu ấy xếp thứ nhất, cô ấy xếp thứ hai, mỗi một học kỳ hai người đều ganh đua nhau phân cao thấp, trong lúc đó hai người nảy sinh tình cảm.
Tốt nghiệp đại học, cô ấy thi đậu đại học thủ đô về điều chế thuốc, cậu ấy thi đỗ chuyên ngành hóa học của Thanh Hoa.
Mặc dù hai người cùng chung thành phố, trường học cũng cách nhau không xa, nhưng việc học của hai người bận rộn, thời gian bọn họ gặp mặt không nhiều, chủ yêu là qua mạng.
Kỳ nghỉ hè năm nhất, bọn họ cùng đi Tây Tạng du lịch, bọn họ gặp phải động đất, cậu ấy che chở cho Mạnh Lâm Nghi mà qua đời.
Từ đó về sau Mạnh Lâm Nghi không yêu đương nữa.
“Có chứ, có ai mà trong thanh xuân chưa từng xuất hiện một nhân vật kinh tài tuyệt diễm chứ, tôi đã gặp được, cho nên sau này sẽ không bao giờ động lòng nữa.”
Trong thanh xuân của Mạnh Lâm Nghi từng xuất hiện qua, cô ấy đã từng có, cho nên cô ấy không tiếc nuối.
Một đời này cô ấy không có ý định kết hôn, cô ấy có được group bao lì xì, bên trong có rất nhiều phương thuốc lạ, đủ cho cô ấy nghiên cứu cả đời rồi.
Lần này cô ấy chỉ muốn nỗ lực, dùng hết sức mọn của mình vì giảm bớt bệnh tật cho nhân loại mà phấn đấu cả đời.
Thư từ hôn cô ấy đã gửi đi, đoán chừng hai ngày nữa cô ấy sẽ nhận được hồi âm của nhà họ Kỷ.
Trong bóng tối, Giang Hựu Đào nghe đến đó, cau mày lại, sau đó hỏi:
“Hôm nay tôi nghe được một chuyện lạ, kể về một gia đình có cô con gái, bạn trai trước của cô ấy qua đời, sau đó cô ấy gả cho một người có dáng dấp giống với người cũ, đối với chuyện này, hai người có cách nhìn như thế nào?”
Chung Thiển Khê thử đặt mình vào trong đó: “Bị bệnh à? Người đàn ông mà cô ta gả kia đã làm sai gì mà bị coi thành thế thân.”
Mạnh Lâm Nghi cũng cực kỳ chán ghét, cô ấy cũng từng đọc qua tiểu thuyết, lúc cô ấy học cấp ba, có một bản tiểu thuyết thế thân cực kỳ hot, các bạn nữ truyền tay nhau đọc, từng người khóc bù lu bù loa.
Mạnh Lâm Nghi cảm thấy tò mò nên đọc, sau khi đọc xong, cô ấy một chút cảm giác đồng cảm cũng không có, chẳng qua cảm thấy đám người trong sách đều không bình thường.
“Tôi cảm thấy rất có bệnh, có người trong lòng thì tự mình gặm nhấm, không thì lúc nào quên sạch người trong lòng hãy bắt đầu với người mới, coi người ta là thế thân là sao?”
Mạnh Lâm Nghi nghĩ, nếu như có một người đàn ông giống mối tình đầu của cô ấy xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy, cô ấy nhất định có thể cách bao xa thì cách bấy nhiêu, không phải vì sợ, mà bởi vì lúc đối diện với gương mặt mình yêu, cô ấy liếc mắt nhìn nhiều người kia một chút, lại cảm thấy khinh nhờn sâu sắc với người mà cô ấy yêu sâu đậm.
Đời trước thịnh hành một câu nói, nếu như thật sự yêu một người, không có khả năng làm bạn, đồng thời nếu thật sự yêu một người cũng sẽ không cho phép sự tồn tại của nhân vật thế thân.
Có thế thân đã không còn là chân ái.
Mạnh Lâm Nghi nghĩa chính ngôn từ nói, lại khiến Giang Hựu Đào cảm thấy vi diệu.
Nếu để cho Mạnh Lâm Nghi biết trong tương lai cô ấy sẽ coi người ta là thế thân, không biết Mạnh Lâm Nghi sẽ có phản ứng gì.
Nhưng suy nghĩ của một người sẽ không thay đổi, như vậy vấn đề xuất hiện, bên trong quyển sách kia, Mạnh Lâm Nghi bởi vì dáng dấp Kỷ Hựu Thương giống với mối tình đầu của cô ấy mà không thể rời bỏ, rốt cuộc là có nguyên nhân gì?
“Hệ thống, bên mi có dịch vụ đánh thay không? Tôi trả 20 dưa tệ, mi đánh số 9 một trận?”
Để Mạnh Lâm Nghi có tư tưởng đó làm ra loại chuyện tìm thế thân kia, ngoại trừ bị ý thức của thế giới nhỏ ngu ngốc ảnh hưởng, Giang Hựu Đào không nghĩ ra nguyên nhân khác.



Bạn cần đăng nhập để bình luận