Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 236 - Công nhân



Chương 236 - Công nhân



Chương 236: Công nhân
Hai ba năm có một thanh niên tri thức được công xã giới thiệu đến huyện làm công nhân là đã không tồi rồi. Đại đội Liễu Thụ Câu về mọi mặt đều không nổi trội, những thanh niên tri thức ở Liễu Thụ Câu như bọn họ chưa bao giờ được công xã giới thiệu.
Bây giờ nghe thấy tin tuyển dụng chính xác, Lý Vân Anh làm sao có thể không kích động được chứ.
Mặc dù huyện Bình Dương là một huyện thành nhỏ, nhưng suy cho cùng vẫn là huyện, đúng không? Vào huyện làm công nhân, thế nào cũng tốt hơn là làm ruộng ở Liễu Thụ Câu nhỉ?
Từ Đại Chủy lắc lắc đầu: “Cái này thì thím chưa có hỏi, nếu như bọn cháu thực sự muốn biết thì lên huyện xem thử, là xưởng đồ hộp Hồng Tinh.”
Huyện Bình Dương có rất nhiều đào vàng, năm năm trước dưới sự dẫn dắt của bí thư huyện ủy đã xây dựng nên xưởng đồ hộp Hồng Tinh, bởi vì chất lượng đào tốt, làm ra đào ngâm cũng ngọt, đem lại không ít lợi nhuận cho huyện.
Thời gian năm năm, nhà máy đã phát triển từ một nhà máy có 50 hoặc 60 người lên hơn 300 người. Nghe nói năm nay lợi ích kinh tế cực kì tốt, năm nay nếu tuyển thêm người, cũng phải có bốn, năm trăm người.
Bởi vì nhà máy cần tuyển nhiều người, vì thế Từ Đại Chủy mới nói cho Giang Hựu Đào bọn họ biết, dù sao thì có thành hay không, đều dựa vào thực lực của mỗi người.
Lý Vân Anh cảm ơn Từ Đại Chủy, không quan tâm đi hóng chuyện nữa, mà chạy về nhà thanh niên tri thức lại.
Cô ta muốn quay về nói cho Vương Thiện Hỉ bọn họ biết tin tốt này.
Từ Đại Chủy đi nói chuyện với người quen khác rồi, Giang Hựu Đào nói nhỏ bên tai Cố Niệm Vi: “Vi Vi, cô có muốn đến nhà máy đồ hộp làm không?”
Địa vị công nhân ở thời đại này vô cùng cao quý, nhưng ở cái thời đại của Cố Niệm Vi, công nhân đã không phải là ngành nghề được ưa chuộng rồi.
Cố Niệm Vi chưa từng nghĩ muốn vào nhà máy: “Tôi không dự định đi, cô thì sao?”
Giang Hựu Đào cũng không định đi: “Tôi cũng không đi.”
Bắt đầu từ cấp hai, Giang Hựu Đào đã trải qua kỳ nghỉ đông và nghỉ hè ở nhiều nhà máy khác nhau và cô đã làm rất nhiều việc trên dây chuyền lắp ráp của nhà máy.
Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại một công việc, thời gian đi làm ít nhất là khoảng mười hai tiếng đồng hồ, nhưng tiền đến tay thì không bao nhiêu.
Mỗi lần nghỉ hè làm cho nhà máy xong, Giang Hựu Đào đều nói với bản thân nhất định phải học cho tốt, tuyệt đối không được giống như những anh trai chị gái ở cô nhi viện bọn họ được, chưa học xong cấp hai đã ra bôn ba ngoài xã hội rồi.
Kiếp này, Giang Hựu Đào không có ý định phá bỏ ước nguyện lớn lao mà cô đã lập ở kiếp trước.
Hơn nữa, cô cảm thấy những thanh niên tri thức từ nơi khác đến như bọn họ, cho dù thật sự có thể may mắn vào trong nhà máy, thì cũng sẽ làm những việc không nhẹ nhàng gì.
Triệu Vĩnh Lan với Trương Tuệ Tuệ không nói gì, hai người họ vẫn không thích ứng được với cuộc sống trong thôn, nếu như thật sự có thể vào nhà máy, bọn họ sẵn sàng.
Trong thời gian nói chuyện thì cũng đến nhà họ Từ.
Bên ngoài nhà họ Từ có rất nhiều người, Giang Hựu Đào bọn họ đi theo Từ Đại Chủy mở đường ra chen vào bên trong.
Từ Bảo Châu khóc trong vòng tay bà Từ, Từ Mãn Thu cúi đầu đứng giữa sân không nói lời nào, người nhà họ Từ, bao gồm cả kế toán Từ, ngồi hay đứng, đều khoanh tay đứng nhìn.
“Con điếm này, đồ vong ơn bội nghĩa! Chị mày tốt với mày như thế, mua quần áo cũng nhớ đến mày, sao mày lại đối xử với nó như thế? Hả? Chiều mày quá rồi đúng không!” Lúc bà Từ an ủi Từ Bảo Châu, vẻ mặt dịu dàng bao nhiêu thì lúc mắng chửi Từ Mãn Thu, lời nói thô tục bấy nhiêu!
Bà Từ càng nói càng tức giận: “Tao nói cho mày biết, rốt cuộc là mày có gì bất mãn với chị mày, bây giờ nói rõ ra ở đây, để tao xem thử đồ vong ơn bội nghĩa như mày nghĩ như thế nào. Sớm biết mày như vậy, từ đầu tao nên bóp chết mày cho rồi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận