Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 486 - Bàn chuyện



Chương 486 - Bàn chuyện



Chương 486: Bàn chuyện
Loa nhỏ của cô để ở trong góc tường sân nhỏ, như vậy nhà cô Triệu lại đang nói chuyện trong sân.
Giang Hựu Đào: …
Có bệnh à, có chuyện gì không thể trở về phòng nói được sao?
“Á Thanh, chúng ta đã hơn 40, từ lúc sinh ra Tiểu Tĩnh xong em không mang thai được nữa, chúng ta vẫn luôn không có con trai. Ý của mẹ là muốn chúng ta ôm một đứa bé từ nông thôn về, muốn nghe ý kiến của em.”
Giang Hựu Đào đến trong sân, cô Triệu đang giặt quần áo cho cả nhà, Lưu Thế Dũng ngồi xổm bên cạnh hút thuốc lá, không có một chút ý định phụ giúp.
Cô Triệu không nói lời nào, Lưu Thế Dũng tiếp tục nói:
“Em cũng đừng trách mẹ anh, nhà anh chỉ có mình anh là con trai, anh mãi mà không có con trai, bà ấy cũng sốt ruột.”
“Em nói một chút xem, lúc trước nếu em coi chừng một chút, khi mang thai Lưu Tĩnh cẩn thận một chút, anh cũng không đến nỗi phải làm như bây giờ.”
Lưu Thế Dũng nói gần nói xa, đều là chỉ trích.
Cô Triệu ném quần áo trong tay vào trong chậu, đứng dậy chỉ Lưu Thế Dũng:
“Lưu Thế Dũng anh nói những lời này đúng là không có lương tâm. Năm đó khi tôi mang thai Tiểu Tĩnh là tôi không cẩn thận sao? Là mẹ anh mùa đông đi qua đi lại, tháng chạp trời đông giá rét muốn đi mua đậu hũ, anh phát tác lười biếng không muốn đi mua, gọi thế nào cũng không thể gọi được anh.”
“Mẹ anh lại thúc giục, tôi mới tự mình đi. Kết quả trên đường bị trượt ngã, Tiểu Tĩnh sinh non, bây giờ anh còn trách tôi sao? Sao anh không đi trách mẹ anh đi?”
“Anh không có con trai là hai mẹ con anh đáng đời. Đừng nghĩ tôi sẽ nuôi con trai cho người khác, nếu các người muốn nuôi thì tự mình về quê nuôi.” Cô Triệu xoay người đi vào phòng, còn không quên gọi vào trong phòng: “Tiểu Tĩnh, ra ngoài giặt quần áo.”
Lưu Tĩnh chạy vội ra, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị đánh bị mắng.
Cô Trịnh ăn đào vàng đi tới, Cố Niệm Vi cũng tới, Giang Hựu Đào mời hai bọn họ vào phòng ngồi.
Căn phòng này có những tiện nghi cơ bản như giường tủ, Giang Hựu Đào cũng lau sạch sẽ, cô cầm ghế cho hai bọn họ, rót một cốc nước.
Cô Trịnh nhỏ giọng hỏi hai bọn họ:
“Vừa rồi cô Triệu cãi nhau với chồng, các cô có nghe thấy không?”
Cô Triệu nói chuyện không để ý chút nào, Cố Niệm Vi cách một phòng của Giang Hựu Đào đều nghe thấy được.
Cố Niệm Vi gật đầu, cô Trịnh nói:
“Các cô đừng thấy bây giờ cô Triệu kiên cường cỡ nào, đợi chồng cô ta thật sự ôm con trai trở về, không biết cô ta sẽ vui cỡ nào.”
Cô Trịnh thực sự là mật thám trong trường, nhà giáo viên trong trường có tình hình thế nào cô ấy biết rõ hơn ai khác.
Cô ấy còn có chút thích mặt, thích những người trông đẹp trai xinh gái, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi xinh đẹp, cô ấy rất thích hai bọn họ, chuyện gì cũng vui lòng nói với bọn họ.
Hiện giờ cô ấy nói là thầy Hứa lớp 8-2, nhà anh ta tương đối kích thích, vợ anh ta là người vô cùng dâm đãng, chuyện này truyền khắp ký túc xá gia đình.
“Vợ anh ta ba ngày hai bữa sẽ ra cửa, nói là trở về nhà mẹ đẻ, thực ra đều đến nhà nhân tình ở. Có người thấy cô ta, ở thôn Tiểu Nam Xóa bên cạnh huyện thành chúng ta.” Cô Trịnh nháy mắt ra hiệu.
“Mọi người đều nói thầy Hứa không được, cho nên vợ anh ta ngoại tình anh ta mới không dám nói một câu.”
Giang Hựu Đào biết thầy Hứa, lớp 8 có tổng cộng 3 lớp, anh ta là giáo viên chủ nhiệm lớp 8-2, bình thường không nói nhiều lắm, đặc biệt trung thực hàm hậu, có một đứa con trai đang học tiểu học.
Cố Niệm Vi nói:
“Không phải chứ, lần trước tôi còn thấy anh ta và vợ anh ta ở cửa hàng quốc doanh, hai bọn họ đang mua vải, nói là làm quần áo cho vợ anh ta.”
“Đúng vậy, mới đầu chúng tôi cũng không tin, nhưng sau này chúng tôi tận mắt nhìn thấy. Sau khi thầy Hứa về nhà, vợ anh ta cũng đưa tình nhân về nhà, một ngày một đêm không ra cửa!”
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi bị những lời này của cô Trịnh làm cho khiếp sợ trợn to mắt.
Hiện nay trọng nam khinh nữ rất nhiều, nhưng càng nghiêm túc thì càng phản tác dụng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận