Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 389 - Gặp lại



Chương 389 - Gặp lại



Chương 389: Gặp lại
Đang lúc tập trung, bả vai Giang Hựu Đào bị người ta vỗ một cái, ngay sau đó giọng nói của Trương Tuệ Tuệ vang lên bên tai cô.
“Thật đúng là cô, Hựu Đào, sao cô lại đến đây?” Nhìn thấy cố nhân, Trương Tuệ Tuệ cực kỳ vui vẻ.
Giang Hựu Đào nhìn thấy cô ấy cũng rất vui: “Hôm nay tôi ra ngoài xử lý chút việc, nghĩ đến tiểu long bao mà Vĩnh Lan nhắc đến, tôi đến xem thử thế nào, cô còn chưa vào làm sao?”
Trương Tuệ Tuệ kéo Giang Hựu Đào nói: “Tối qua tôi làm ca đêm, lúc này vừa ta ca, lười đến nhà ăn ăn cơm, cho nên qua đây ăn một bữa, đã lâu không gặp cô rồi, bữa ăn hôm nay tôi mời.”
Trương Tuệ Tuệ rất thoải mái, không dễ dàng gì mới gặp được Giang Hựu Đào một lần, sao cô ấy có thể không vui chứ.
Lần trước bọn họ tụ hội là ở tiết Đông Nguyệt, sau đó tách riêng ra, chưa gặp mặt lại.
Giang Hựu Đào không đồng ý, cướp cơ hội mời khách lần này, nhưng lát sau Trương Tuệ Tuệ lại đi mua hai bát canh dê về, không ai chiếm hời của ai.
Tìm một chỗ không người ngồi xuống, hai người vừa ăn vừa tán gẫu.
Trước tiên nói đến Triệu Vĩnh Lan: “Lúc trước mới xuống nông thôn, tôi đã biết rõ cha cô ấy dùng năng lực, nhất định sớm muộn gì cũng đưa cô ấy về lại, chẳng phải đúng à, còn chưa làm thanh niên trí thức nửa năm, cô ấy đã về rồi.”
Lúc trước vốn dĩ nơi Trương Tuệ Tuệ đến là nông trường, xuống nơi đó vừa có tiền lương vừa nhàn, nhưng lại bị cha mẹ lén lút cầm tiền thay đổi nơi đến, Trương Tuệ Tuệ không vui, có thể nói là oán hận Triệu Vĩnh Lan lên đỉnh điểm.
Lúc này quay đầu nhìn lại, Trương Tuệ Tuệ cảm thấy xuống nông trường làm việc cũng chỉ như vậy.
Đến nông trường làm việc kia, tiền lương cũng chỉ xấp xỉ như đi làm ở xưởng đồ hộp, nhưng làm ở nông trường mệt hơn nhiều, nghe nói diện tích nơi đó lớn, nhiệm vụ của một đại đội là mấy trăm mẫu ruộng, đâu có nhẹ nhàng như công nhận.
Có lẽ đây chính là hi vọng trong truyền thuyết.
“Cuối năm trước khi về cô ấy còn đến thăm chúng tôi, nói chờ năm sau trở về lại tụ tập, không nghĩ đến lại nhận được bức thư ly biệt.”
Giang Hựu Đào lắc đầu, nhưng trong lòng rất vui.
Tính tình của Triệu Vĩnh Lan có chút đơn thuần, trong lòng giống như cô gái nhỏ, đàn ông tùy ý dỗ dành mấy câu, cô ấy đã rung động, quay về bên cạnh cha mẹ cũng tốt, có bọn họ để ý, Triệu Vĩnh Lan sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.
Với tư cách biết rõ hai kiếp trước của Triệu Vĩnh Lan, Giang Hựu Đào hi vọng quãng đời sau này của Triệu Vĩnh Lan vẫn giữ được tính tình ngây thơ như vậy, mặc dù có chút ngu ngốc, nhưng cũng thể hiện ra được cô ấy được người nhà bảo vệ rất tốt.
“Trở về cũng tốt.” Trương Tuệ Tuệ nói: “Cô không biết Triệu Vinh Quang người kia có bao nhiêu rác rưởi đâu, trước kia ở điểm thanh niên trí thức thật đúng là không nhìn ra anh ta lại là người như vậy.”
Trên mặt Trương Tuệ Tuệ lộ vẻ xem thường, dưới sự thúc giục của Giang Hựu Đào, Trương Tuệ Tuệ kể chuyện của Triệu Vinh Quang.
“Lúc ở điểm thanh niên trí thức anh ta giấu diếm một giọt nước cũng không lọt, tôi còn tưởng rằng nhà anh ta có bao nhiêu năng lực, có thể làm cho anh ta thường xuyên không cần làm việc, bị trừ công điểm.”
“Lúc chưa ra ngoài đi làm, anh ta còn không biết xấu hổ thông đồng với Vĩnh Lan, chờ đến nhà máy, anh ta đã ném Vĩnh Lan đến sau đầu, qua lại với con gái chủ nhiệm nóng như lửa.”
“Vốn dĩ điều này cũng chẳng có gì, Vĩnh Lan và anh ta chưa đến bước xác nhận quan hệ kia, sớm một chút nhận ra bộ mặt thật của anh ta cũng tốt.”
“Về sau có một cô gái nhỏ tìm đến nhà máy, nói cô ta là vợ chưa cưới của Triệu Vinh Quang, lúc cô vợ chưa cưới này đến tìm anh ta, đúng lúc nhìn thấy anh ta và con gái chủ nhiệm cùng nhau ăn cơm, chẳng phải chọc cho người tức điên lên à?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận