Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 319 - Chia sẻ dưa



Chương 319 - Chia sẻ dưa



Chương 319: Chia sẻ dưa
Vừa ra đến cửa đã thấy bà Trương cùng một đám chị em tốt của mình đứng ở chỗ chân tường lải nhải, Phó Thiệu Hoa tò mò hỏi Giang Hựu Đào.
“Hôm nay con phố này sao thế, náo nhiệt như vậy?” Sau khi Phó Thiệu Hoa từ Liễu Thụ Câu về, anh xuống nông thôn đưa thư.
“Chính là chuyện mà buổi sáng chúng ta nói đấy, Thím Đại Chủy đến nhà người anh họ của mình, anh họ kia của thím ấy nói, không thèm quan tâm chuyện đó, chọc cho thím ấy nổi giận đi nói thẳng với cháu của mình.”
“Cô cháu gái kia của thím ấy rất thú vị, sau khi nghe xong chuyện này đã đi thẳng về nhà chồng, người chồng kia của cô ấy còn đang cùng em trai anh ta làm chuyện xấu trong phòng, đấy chưa phải là điều tuyệt nhất, ghê hơn là mẹ chồng cô ấy còn ở ngoài sân canh chừng cho hai người bọn họ.”
Phó Thiệu Hoa chấn động, lại thấy khó hiểu: “Trên đời còn có loại chuyện như vậy sao?”
Vào giây phút này, tam quan của Phó Thiệu Hoa được thiết lập lại.
Trong đại viện nhà bọn họ có một người đàn ông thích nam giới, sau khi bị nhà anh ta biết chuyện còn cho rằng anh ta bị bệnh tâm thần, trực tiếp đưa vào viện tâm thần, không chữa khỏi không cho về.
Mấy người khác mà anh biết, cuộc sống trong nhà cũng không tốt lắm, vẫn luôn chịu kì thị, ngay cả mẹ ruột cũng đối xử không tốt với bọn họ.
Loại chuyện hai anh em làm loạn, mẹ ruột còn canh chừng cho, Phó Thiệu Hoa chưa từng nghe thấy.
Anh cảm thấy chuyện này, buổi tối anh phải viết thư về kể cho người anh em tốt của mình nghe, để anh ta biết thêm kiến thức.
Phản ứng của Phó Thiệu Hoa lấy lòng được Giang Hựu Đào, cô kể tỉ mỉ bọn họ đánh người như thế nào, sau đó còn nhắc lại lời nói khó nghe của Tiêu Liên Sơn.
“Anh nói xem loại người này nghĩ gì vậy, chẳng lẽ ông ta cho rằng ông ta là vương công quý tộc cổ đại gì đó à, để phụ nữ sinh con cho nhà họ Tiêu bọn họ, là ban thưởng cho phụ nữ?”
Trong lúc Giang Hựu Đào cảm thán một câu, lại tung ra dưa chấn động, Tiêu Liên Sơn thế mà cũng thích đàn ông.
Phó Thiệu Hoa quả thực chấn động.
20 năm cuộc đời ngắn ngủi của anh, chưa từng gặp qua chuyện kì ba như thế.
Chờ mua dấm xong, anh còn chưa lấy lại được tinh thần.
Lúc ở cửa hợp tác xã mua bán, Phó Thiệu Hoa không cẩn thận va vào một người đàn ông, anh vội vàng xin lỗi, người đàn ông kia hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó rời đi.
Người phụ nữ đi bên cạnh ông ta hỏi ông ta có đau hay không cũng bị mắng một tràng. Sau đó còn nói.
“Lát nữa gặp con nhóc kia, bà khuyên nó, để nó quay về nhà họ Tiêu đi, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, nó đã vào cửa nhà họ Tiêu rồi, sau này chính là người nhà họ Tiêu, nó làm như vậy chỉ khiến nhà họ Chung chúng ta mất hết mặt mũi mà thôi.”
“Vâng vâng vâng, tôi biết, tôi biết rồi. Ông yên tâm đi.”
Người phụ nữ bên người bị ông ta mắng cũng không thay đổi sắc mặt, nghe thấy lời ông ta nói, bà ta lập tức cúi đầu khom lưng đồng ý.
Dường như người đàn ông kia còn chưa nguôi giận, một chân đá lên người bà ta:
“Là do bà nuôi dạy được cô con gái ngoan, mặt mũi tôi mất sạch rồi, nhà họ Tiêu cứu ông đây một mạng, sao nào, mạng ông đây còn chưa đủ để nó chịu chút tủi thân à?”
“Không có ông đây, nó từ đâu đến, nó từ kẽ đá nhảy ra hả? Loại người quên đi nguồn gốc.”
Mỗi một câu mà người đàn ông nói đều giống với Chung Thiển Khê.
Giang Hựu Đào siết chặt tay.
Cô quyết định không về: “Anh mang dấm về đưa cho Mãn Thu, tôi đi theo sau xem thế nào, nếu không lát nữa Thiển Khê phải chịu thiệt.”
Phó Thiệu Hoa cầm lấy chai dấm lập tức chạy.
Náo nhiệt này anh cũng muốn xem, nhiều năm như vậy anh còn chưa thấy một nhà kỳ ba vậy đâu.

Lúc Giang Hựu Đào đi đến hiện trường ở nông khoa trạm, Chung Vượng Tài và Vu Hội Muội đã đến nơi.
Chung Thiển Khê cầm hộp cơm ung dung đi ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận