Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 595 - Hắc hóa 2



Chương 595 - Hắc hóa 2



Chương 595: Hắc hóa 2
“Còn chưa khai giảng đâu, anh đã bị ghi lỗi nặng như vậy. Ninh Lôi anh nói cho em biết, chuyện này chưa xong đâu, em đợi đó cho anh.”
Đỗ Tầm An nói lời tàn nhẫn xong, còn dùng ngón tay cái dùng sức ấn lên khóe miệng của Ninh Lôi.
Ninh Lôi sợ hãi đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Giang Hựu Đào nói với Hệ Thống Ăn Dưa: [Hệ thống, mi có cảm thấy động tác này của Đỗ Tầm An rất quen thuộc hay không?]
Hôm nay Hệ Thống Ăn Dưa đã xưa đâu bằng nay, đã một năm không gặp được nữ chính của thế giới nhỏ, Hệ Thống Ăn Dưa đọc hết những tiểu thuyết lưu hành trong đời sau.
Nó vô cùng hưng phấn: [Đỗ Tầm An hắc hóa, có phải là anh ta sẽ cưỡng chế yêu đối với Ninh Lôi hay không?]
Ở trong sách, trong mười vạn chữ Ninh Lôi dây dưa với Đỗ Tầm An, Ninh Lôi là bị Đỗ Tầm An nhốt phòng tối mấy lần, nhưng cụ thể làm gì ở trong phòng tối, bởi vì trang web Tấn Giang không thể viết nội dung sau đó, cho nên trong sách không viết.
Mọi chuyện đều dựa vào độc giả tự mình suy nghĩ.
Giang Hựu Đào suy nghĩ một lát, cảm thấy khả năng Ninh Lôi bị cưỡng chế yêu rất cao, dù sao động tác vừa rồi của Đỗ Tầm An không giống dáng vẻ muốn trả thù Ninh Lôi.
Giang Hựu Đào im lặng một lát, nói: [Hệ thống, mi nói cho tôi biết tác giả viết tiểu thuyết này có phải là từ Hải Đường hay là PO đi vòng tới Tấn Giang hay không? Sau khi tới Tấn Giang, có phải cô ta viết tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo hay là hotboy của trường cố chấp đúng không?]
Nếu không sao có thể làm ra chuyện đè người ta trên tường nói mấy lời tàn nhẫn, còn nói mấy câu như vậy?
Đây không phải là thao tác thông thường của văn học bá đạo sao?
Giang Hựu Đào đã qua độ tuổi thích tên nhóc xấu xa, cộng thêm Đỗ Tầm An thật sự lớn tuổi hơn, những lời mà anh ta nói cô thật sự không nuốt nổi.
Cô chỉ cảm thấy Đỗ Tầm An này, quá ngấy.
Ngấy đến mức buổi tối cô không muốn ăn rau xào, muốn ăn chút cháo thanh đạm.
Hệ Thống Ăn Dưa im lặng, Giang Hựu Đào đoán thật sự rất chuẩn.
Nếu nó có thể luôn khóa lại với cô, nói không chừng 30 năm sau cô còn may mắn tham dự đến tiểu thuyết khác của tác giả này.
Dù sao thiết lập quá mức ảo ma, Hệ Thống Ăn Dưa rất khó tin tưởng thế giới nhỏ kia sẽ không tan vỡ.
Ninh Lôi trở lại, khóe mắt cô ta còn ửng hồng, người trong ký túc xá đều không để ý tới cô ta.
Cô ta là người thứ 6 đến, giường dưới đã ngủ đầy, cô ta nhìn một vòng xung quanh, trèo lên giường trên của Chung Linh Linh.
Khi thấy được Phùng Vân Vân, cô ta còn trừng Phùng Vân Vân một cái, Phùng Vân Vân trừng mắt lại với cô ta.
Cô ta là cái thá gì chứ?
Ninh Lôi vô cùng ấm ức, sau khi trải giường xong thì nằm trên giường khóc, khóc thút thít nức nở.
Chung Linh Linh đã ngủ, bị tiếng khóc của cô ta làm cho tỉnh giấc.
Cô ấy bị đánh thức vô cùng bực bội, trực tiếp giơ chân đá ván giường:
“Muốn khóc thì đi ra ngoài khóc đi, đừng ở chỗ này khóc tang, cô không muốn ngủ trưa nhưng tôi còn muốn ngủ trưa.”
Ninh Lôi lập tức câm miệng.
Cô ta xem như biết rõ, người trong ký túc xá này không có một người dễ chọc, nhất là Chung Linh Linh ở giường dưới này, nếu không phải hôm nay cô ấy kêu bắt lưu manh, cô ta đã không bị xử phạt.
Cô ta hối hận, cô ta không nên ngủ ở giường trên của Chung Linh Linh, cô ta quyết định đổi giường, cô ta đổi tới giường phía trên Cố Niệm Vi.
Không có một người để ý tới cô ta, đôi mắt cô ta đỏ lên, cảm thấy vô cùng ấm ức.
Người trong ký túc xá này không đoàn kết hữu ái chút nào, cô ta đáng thương như vậy mà không có ai giúp cô ta.
Giang Hựu Đào: ….
Cố Niệm Vi: ….
Nhưng mà ký túc xá không phải tài sản riêng của bọn họ, Ninh Lôi muốn ngủ chỗ nào thì ngủ chỗ đó, không sao cả.
Cố Niệm Vi trở mình tiếp tục ngủ.
Buổi tối mọi người lại cùng nhau ăn cơm, lần này Phùng Vân Vân vẫn ăn cùng với bọn họ, nhưng cô ấy không nhận đồ ăn của bọn họ như trưa nữa.
Mọi người thấy cô ấy kiên trì, đều không nói thêm gì nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận