Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 395 - Đe dọa



Chương 395 - Đe dọa



Chương 395: Đe dọa
“Bí thư, ngài yên tâm, tôi cam đoan sẽ xử lý tốt chuyện này, nếu như không xử lý tốt được, tôi sẽ trực tiếp tự nhận lỗi, từ chức.”
Thư ký Thẩm uống một hớp nước, để cốc thật mạnh xuống bàn: “Thứ ba sẽ có lãnh đạo bên trên xuống thị sát, nếu như tình huống thị sát tốt, công xã Tảo Hương chúng ta sẽ nhận được chỗ tốt, điều này liên quan đến vận mệnh của mười mấy vạn người công xã Tảo Hương.”
“Nếu bởi vì chuyện của Vu Đại Nha lại khiến cho lãnh đạo có ấn tượng không tốt với công xã Tảo Hương, tôi chỉ hỏi tội ông thôi.”
Lưu Chí Hải đứng thẳng eo.
Ý tứ của bí thư Thẩm rất rõ ràng, nếu ông ta không xử lý tốt chuyện này, chờ lãnh đạo bên trên xuống thị sát không thông qua, như vậy tất cả tội đều đổ lên người ông ta.
Công xã Tảo Hương nghèo biết bao, nếu như trong huyện có thể xây dựng một nhà máy ở đây, có thể tăng thêm bao nhiêu danh ngạch công nhân cho công xã Tảo Hương!
Công xã Tảo Hương có mấy vạn người, mỗi người chỉ cần nhổ một bãi nước bọt cũng đủ chết đuối Lưu Chí Hải
“Bí thư, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.”
“Tôi cho ông thêm một cơ hội cuối cùng!”
Lưu Chí Hải từ công xã đi ra, ông ta không dẫn theo cấp dưới đi làm việc, một mình đi đến nhà họ Vu.
Ông Vu ngồi ở cạnh cửa trước sân nhỏ hút thuốc lá, bà Vu ngồi ở bên cạnh trách mắng Vu Đại Nha, Vu Đại Xuyên và Vu Đại Hà úp mặt vào tường không nói lời nào.
Mắt Vu Đại Nha ửng đỏ, trên mặt có mấy dấu tay.
Chuyện buổi sáng Lưu Chí Hải khuyên nhà họ Đỗ nuôi dưỡng Vu Đại Hà vẫn còn bày ra trước mắt, ông ta vào nhà, không ai thèm để ý đến ông ta.
Lưu Chí Hải cũng không để ý đến chuyện này, ông ta đã sớm luyện được mặt dày.
Ông ta ưỡn ngực nghiêm mặt đi đến chỗ hai ông bà Vu.
“Chú Vu, thím Vu, chuyện của Đại Nha nhà chú thím, trong công xã chúng ta ra tối hậu thư, nếu như nhà chú thím lại xử lý không tốt, năm nay bình xét gia đình năm tốt sẽ không có nhà chú thím.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt người nhà họ Vu cũng thay đổi.
Từ hơn mười năm trước, nhà họ Vu đã sớm tách ra, con cả nhà họ Vu làm thợ đốn củi ở lâm trường cách công xã không xa, có danh xưng gia đình năm tốt này, anh ta có thể được thêm một phần tiền thưởng.
Bởi vậy nhà họ Vu rất coi trọng danh xưng này.
Ông cụ Vu trịnh trọng hứa hẹn: “Chủ Nhiệm Lưu, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ quản lý Đại Nha thật tốt, con nhỏ đó bị mẹ mình dạy hư, từ hôm nay, ba chị em Đại Nha sẽ ở nhà chúng tôi, loại chuyện như buổi tối ngủ ở ngoài sẽ không xuất hiện lại nữa.”
Ông Vu nói được làm được, Vu Đại Nha chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cô ta biết rõ, chỉ cần là chuyện liên quan đến tiền đồ của nhà bác cả, ông bà nội nhất định sẽ nghiêm túc quản lý cô ta.
Chính sách giả bộ đáng thương mà mẹ dạy cô ta, chỉ sợ sau này không cách nào áp dụng được nữa, chẳng những thế, chỉ sợ sau này hai đứa em cũng không quá thân thiết với cô ta.
Hai họng súng tốt nhất dưới tay cô ta, rốt cuộc đã không chịu khống chế của cô ta nữa.

Mọi người trong sân đã tản đi, lúc này Hà Thục Lệ mới giống như thở phào một hơi nhẹ nhõm, sống lưng thẳng tắp trùng xuống, lại dựa vào khung cửa, ánh mắt bi thương.
Đỗ Nguyên Châu đi đến bên cạnh cô ấy, do dự mấy lần mới nói.
“Thục Lệ, rất xin lỗi, anh không biết mấy đứa nhỏ kia lại như thế.”
Mỗi ngày ba đứa nhỏ ngồi xổm trước cửa ra vào nhà anh ta, mỗi buổi sáng sớm lúc Đỗ Nguyên Châu đi làm đều có thể nhìn thấy.
Bản thân anh ta là người thiện lương lại tương đối mềm mỏng, anh ta nảy sinh lòng trắc ẩn với ba đứa nhỏ kia cũng là chuyện rất bình thường.
Hà Thục Lệ cảm thấy mệt mỏi, lần này là trò khôi hài mà cô ấy dung túng, sau khi diễn xong, cô ấy cảm thấy cả người không còn sức lực gì.
Cô ấy nhìn qua sân nhỏ không người.
“Lúc Đại Nha đến cầu xin anh nhận nuôi Vu Đại Hà, anh động lòng đúng không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận