Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 680 - Chia tay



Chương 680 - Chia tay



Chương 680: Chia tay
Cố Niệm Vi nói với Giang Hựu Đào:
“Bà cụ này đúng là cay nghiệt. Lúc trước khi Dương Nguyệt Hà nói cô ấy là bảo mẫu bà ta không phản bác, bây giờ thì hay rồi, nhắc tới tiền Dương Nguyệt Hà chính là bạn gái của con trai bà ta.”
“Cho dù lời bà ta nói là thật, nhưng còn chưa kết hôn đâu, chăm sóc bà ta không phải là bổn phận của Dương Nguyệt Hà. Cho dù kết hôn, cũng không có pháp luật nào quy định phải chăm sóc người nhà chồng.”
Cố Niệm Vi càng nói càng tức.
Bà cụ đi tản bộ phía trước bọn họ nghe thấy thế không nhịn được:
“Cô gái này cô nói như vậy cũng không đúng. Cô đã đến nhà chồng cô rồi đúng không, vậy người nhà chồng cô chính là người nhà cô, cô làm vợ, sao không thể dưỡng lão cho cha mẹ chồng?”
“Cô đúng là không có lương tâm! Người nhà chồng cô nuôi chồng cô lớn như vậy cũng không dễ dàng gì, cô làm như vậy cậu ta sẽ nghĩ sao đây?”
Cố Niệm Vi không quen bà cụ nói chuyện với bọn họ, Giang Hựu Đào trợn tròn mắt:
“Nghe bà nói kìa, giống như nhà mẹ đẻ tôi nuôi lớn chúng tôi dễ dàng lắm ấy. Mấy người nhà chồng không nuôi tôi được một ngày, chưa từng nuôi dựa vào cái gì yêu cầu tôi nuôi bọn họ? Nếu đối xử tốt với tôi còn được, tôi nuôi sống bọn họ tôi vui lòng, nếu giống như bà cụ vừa rồi, trước mặt sau lưng đều hạ thấp tôi, tôi nuôi bà ta làm gì? Tôi ăn no rửng mỡ ư?”
“Hơn nữa chúng tôi nói chuyện liên quan gì tới bà? Ai mượn bà đi ra xen vào việc của người khác? Tản bộ tiếp của bà đi. Đáng ghét.”
Sau khi Giang Hựu Đào nói xong thì kéo Cố Niệm Vi rời đi, hai người đi xa một đoạn thấy bà cụ kia tức tới mức nhảy cao, cùng cười to.
Buổi tối Cố Niệm Vi quyết định không trở về, ngủ cùng với Giang Hựu Đào, đun nước rửa chân, khi đi ra bên cạnh truyền tới động tĩnh.
“Thành Bình, ngày hôm nay chị gái và em gái của anh đều tới nữa, bọn họ tới đây tìm em gây phiền phức. Em dẫn mẹ anh đi ra ngoài tản bộ, mẹ anh cũng nói này nói nọ em ở bên ngoài. Em thật sự mệt mỏi.”
“2 năm, Thành Bình, chúng ta chia tay đi. Em về nhà lập gia đình, anh lấy vợ sắp cưới lúc trước của anh, em nghe nói cô ta vẫn luôn đợi anh.”
Lời nói của Dương Nguyệt Hà tràn ngập sức mạnh trong đêm hôm khuya khoắt.
Cô ấy nói hết, một lúc lâu sau đều không có người trả lời, đợi bên kia truyền tới tiếng bước chân, một giọng nam trầm thấp mới vang lên:
“Nguyệt Hà, anh đối với em thế nào em còn không biết rõ sao? Em nói muốn về nông thôn lập gia đình, như vậy không phải là đang đào tim gan anh sao? Hơn nữa vợ sắp cưới lúc trước của anh, đó là chuyện từ bao lâu, cô ta vẫn luôn đợi thì có liên quan gì tới anh? Bọn anh sớm đã không còn liên lạc.”
“Nguyệt Hà, chuyện chị gái em gái của anh, anh nói xin lỗi với em, ngày mai anh sẽ đi nói với bọn họ. Bọn họ là người như vậy, miệng tiện, em xem như không nghe thấy là được.”
“Mẹ của anh em cũng biết rồi đấy, bà ấy bị bệnh, cho nên tính cách cũng trở nên kỳ lạ. Em đừng chấp nhặt với bà ấy.”
“Nghe lời đi, Nguyệt Hà.”
“Nhưng mà em rất mệt, Thành Bình, em không kiên trì được. Hiện giờ em ở nhà anh quá lúng túng, bảo mẫu không phải bảo mẫu, con dâu cũng không phải con dâu…”
Dương Nguyệt Hà còn chưa nói xong, Tiêu Thành Bình đã cắt ngang lời cô ấy:
“Anh đã nói với em bao nhiêu lần, hiện giờ chưa phải lúc chúng ta kết hôn, anh vừa mới chuyển nghề, mọi chuyện vẫn phải lấy công việc làm trọng. Hiện giờ anh còn chưa có thời gian suy nghĩ chuyện kết hôn. Nguyệt Hà, em hiểu chuyện một chút đi, hửm?”
Giang Hựu Đào đứng bên tường một lát, đợi bên kia không còn âm thanh truyền tới, cô mới trở về.
Cố Niệm Vi đã ôm chăn ngủ, Giang Hựu Đào bật đèn, mở báo cáo tan vỡ của thế giới nhỏ số 17.
Trên báo cáo viết, lần sống lại này Dương Nguyệt Hà trôi qua còn không bằng đời trước, tốt xấu gì Dương Nguyệt Hà còn có con gái ruột của mình.
Ở kiếp này, cô ấy ngay cả đứa bé cũng không có.
Sau khi già rồi hai đứa con trai sinh đôi của Tiêu Thành Bình thân thiết với mẹ ruột của bọn họ, gọi cô ấy là dì Dương, thái độ thì cao cao tại thượng.
Khi hai người kết hôn sinh con, cũng đều là Dương Nguyệt Hà nuôi lớn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận