Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 358 - Hàng xóm láng giềng



Chương 358 - Hàng xóm láng giềng



Chương 358: Hàng xóm láng giềng
Hai người cùng nhau đi vào trong ngõ, Giang Hựu Đào lơ đãng nhắc đến nhà họ Đường ở hẻm Đồng Phúc, nhắc đến nhà bọn họ, bà Trương kể.
“Hà Thúy Thảo ấy hả, trước khi kết hôn, cô ta có đối tượng, nghe nói còn cùng người ta lăn đống cỏ nữa, về sau người kia bị bệnh, cô ta không vui gả cho họ, đúng lúc Đường Đại Lâm kia nghèo, không có tiền cưới vợ, hai người bọn họ cạp lại.”
“Sau khi gả cho Đường Đại Lâm chưa được hai tháng, cô ta đã có bầu, thằng cả nhà cô ta là do thím đỡ đẻ, nói là sinh sớm, thật ra đã là đứa trẻ đủ tháng.”
“Đứa bé kia càng lớn càng không giống Đường Đại Lâm, trái lại giống với đối tượng trước kia của cô ta, về sau có một ngày, lúc đứa nhỏ 7 tuổi, cô ta dẫn theo đứa nhỏ đến bờ sông giặt quần áo, lại để đứa nhỏ bị nước cuốn đi.”
“Chưa đến hai năm, cô ta lại sinh ra một đứa ngốc, mọi người đều nói đó là báo ứng.”
Câu sau cùng, bà Trương nói rất cẩn thận.
Giang Hựu Đào gật đầu như giã tỏi: “Cháu còn nghe nói Đường Uyển muốn kén rể ở nhà?”
“Đúng là muốn kén rể, là đứa con trai cao gầy của nhà họ Trương đầu phố.”
Người bà Trương nói, Giang Hựu Đào có chút ấn tượng.
Thật đúng là trùng hợp, ngày hôm qua trên đường bọn họ đi ăn cơm gặp hai người phụ nữ tán gẫu, người có đoạn tình cảm với Đường Đại Lâm ở bờ sông chính là mẹ của người đàn ông trong miệng bà Trương.
Giang Hựu Đào há to miệng: “Không phải nói mẹ anh ta và Đường Đại Lâm có một chân sao?”
Bà Trương sáp đến gần Giang Hựu Đào: “Cháu cũng biết hả? Ha ha, đây chẳng phải nước phù sa không chảy ruộng ngoài sao?”
Giang Hựu Đào đã hiểu, hai người liếc nhau một cái, một già một trẻ đồng thời lộ ra nụ cười bỉ ổi.
Đi ngang qua số một hẻm Hạnh Phúc, Giang Hựu Đào nhìn vào bên trong: “Thím à, đây là nhà ai vậy? Sao không thấy người?”
“Nhà này ấy hả, con trai làm việc bên lâm trường, mùa hè vừa rồi con dâu sinh con, hai vợ chồng già bọn họ đi chăm con dâu.”
Giang Hựu Đào gật đầu.
Đi ngang qua nhà số hai, Tô Giai Ninh ở trong sân phơi nắng, thấy hai người, cô ấy vội vàng gọi bọn họ, sau đó trở về phòng.
“Cháu làm mấy chiếc bánh đường, cho hai người một ít, hai người đừng chê ít nha.”
Bánh mà Tô Giai Ninh làm lớn nhỏ như bánh sủi cảo, hai mặt vàng óng ánh, nhìn thôi đã thấy ngon.
Giang Hựu Đào không cùng cô ấy khách sáo: “Cảm ơn chị Ninh.”
Dưới sự yêu cầu của Tô Giai Ninh, đám người Giang Hựu Đào đã gọi Tô Giai Ninh là chị.
Bà Trương cũng nhận lấy.
Bọn họ là hàng xóm láng giềng giúp đỡ lẫn nhau, nhà ai nấu gì ngon cũng sẽ chia một phần cho hàng xóm, nhưng hiện tại mọi người không hẹn mà gặp ngó lơ nhà Lương Thục Phân.
Hiện tại Lương Thục Phân không giống như trước kia, cho bà ta thứ gì đó, bà ta chẳng những không cảm ơn lại còn oán trách sao không cho nhiều hơn.
Cả người giống như thay đổi vậy.
Bà Trương nhìn vào trong sân: “Gần đây chồng cháu sao rồi?”
Tô Giai Ninh thở dài một hơi, trên mặt mang theo một tầng sầu bi: “Vẫn như cũ ạ, hai ngày trước bác sĩ Vương ở trạm y tế có đến khám qua, nói là không ổn lắm, không tiếp nhận được sự thật mình tàn phế không đi được.
Đây là tâm bệnh, chỉ có thể chậm rãi tĩnh dưỡng, nói không chừng ngày nào đó không gắng gượng được.”
Tô Giai Ninh đưa tay lên lau nước mắt, làm nổi bật lên hình tượng người vợ hiền lo lắng cho chồng.
Nếu không phải Giang Hựu Đào có tiếp sóng khí, thỉnh thoảng nghe được đôi câu, chắc hẳn cô cũng tin.
Bà Trương đi theo thở dài: “Cậu ta còn nói mê sảng đập phá lung tung không?”
Chuyện Lục Hướng Tiền nổi giận đập phá lung tung xảy ra vào mấy ngày trước, chuyện anh ta chỉ vào mặt Tô Giai Ninh mắng cô ấy là tiện nhân cũng xảy ra vào mấy hôm trước.
Người hẻm Hạnh Phúc chứng kiến, không ai dám khen nhân phẩm Lục Hướng Tiền.
Anh ta bị bệnh, vợ ở bên hầu hạ phục vụ anh ta, ngay cả hai đứa con cũng để ở nhà ngoại, cứ như vậy anh ta còn muốn gì nữa?
Hình tượng của Lục Hướng Tiền ở hẻm Hạnh Phúc này bị hủy không còn gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận