Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 513 - Con đường mới



Chương 513 - Con đường mới



Chương 513: Con đường mới
Tay chủ nhiệm Lý mềm mại, ấm áp, khiến trái tim của Khâu Phương cũng bắt đầu ấm áp hơn.
Cô ấy nói cô ấy muốn ly hôn, chủ nhiệm Lý nói sẽ giúp cô ấy.
Đây là người đầu tiên cô ấy nói muốn ly hôn, sẽ không chút do dự giúp đỡ cô ấy.
Những người khác cho dù là cha mẹ, khi cô ấy nói muốn ly hôn phản ứng đầu tiên là khuyên nhủ.
Khuyên cô ấy nên vì đứa bé mà nhẫn nhịn, khuyên cô ấy đợi thêm một thời gian, đợi đứa bé lớn hơn, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Cho dù cô ấy bị Trịnh Tử Long bán cho người khác làm công cụ sinh đẻ, bọn họ cũng không cho phép cô ấy ly hôn, nói Trịnh Tử Long không đến mức khốn nạn như vậy.
Đối với cha mẹ, trái tim của Khâu Phương đã sớm rét lạnh.
Hóa ra khi còn bé cho rằng bọn họ sủng ái cô ấy, nhưng khi liên quan tới mặt mũi của bọn họ, thì cái gì cũng không phải.
Chỉ cần không khiến bọn họ mất mặt, sống chết của cô thì tính là gì?
Giang Hựu Đào biết rõ Khâu Phương đi tìm chủ nhiệm Lý từ chỗ Hệ Thống Ăn Dưa xong, trong lòng rất vui vẻ.
Cô hi vọng Khâu Phương có thể có cuộc đời mới, vì trả thù Triệu Á Thanh mà hủy hoại bản thân, thật sự không đáng.
Giang Hựu Đào hi vọng Trịnh Tử Long nhận được báo ứng tương xứng, Triệu Á Thanh cũng vì hành động của cô ta mà trả giá đắt, hi vọng sau này Khâu Phương sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.
Cũng hi vọng cô ấy không bị hai đứa con của Trịnh Tử Long lôi kéo, sống vì bản thân một chút.
Chiều ngày hôm nay Giang Hựu Đào dạy tiết cuối cùng xong, khi đi ra khỏi khu dạy học thì thấy Từ Đại Chủy và Lưu Mãn Trụ.
Giang Hựu Đào vội vàng đi về phía bọn họ: “Chú, thím, sao hai người lại tới đây?”
Lúc này mới hơn 3 giờ, chỉ sợ mưa vừa tạnh là đám Từ Đại Chủy đã đến đây.
“Vốn định tới vào sáng hôm nay, kết quả mưa to, nên chậm trễ tới tận bây giờ.” Từ Đại Chủy mang theo không ít đồ trong nhà tới cho đám Giang Hựu Đào, trái cây rau dưa gì đó đều có, cả một bao tải.
Nhờ có Lưu Mãn Trụ khiêng mới được, Giang Hựu Đào cũng không khách sáo:
“Thím sao thím lại mang đồ ăn tới cho cháu nữa rồi? Đồ thím mang tới ngày hôm qua, cháu còn chưa ăn đâu.”
Ngày hôm qua Từ Đại Chủy đến đưa bánh trung thu, cũng mang theo ít đồ ăn đến, đều là mấy thứ như khoai tây bí đỏ, để được rất lâu.
“Trong nhà trồng, không đáng tiền, lúc trước đến không biết rõ chỗ các cháu không có vườn. Đứa bé Mãn Thu kia về nhà nói cái gì cũng tốt, không thiếu thứ gì. Nên không mang rau xanh tới cho các cháu, ngày hôm nay mang tới đều là các loại rau xanh, không ăn hết thì chia cho các đồng nghiệp của cháu một ít. Mấy thứ này ở nhà nhiều, cũng không ăn hết, đợi qua một thời gian nữa không còn, thím đưa thêm cho cháu.”
“Cũng không đưa được bao lâu, vừa vào đông sẽ không có rau xanh để ăn.”
Rau đều là tạnh mưa hai vợ chồng mới đến vườn hái, rất tươi, trong veo như nước.
“Cảm ơn thím.” Mang cũng đã mang đến, Giang Hựu Đào không thể để bọn họ lại mang đồ trở về.
Lưu Mãn Trụ lấy một túi hạt hướng dương nhỏ ra.
Hạt hướng dương bên trong no đủ, bên trong cũng rất dày.
Lưu Mãn Trụ nhìn vẻ mặt của Giang Hựu Đào tràn ngập bất an:
“Thanh niên trí thức Giang, đây là hạt hướng dương thôn bọn chú trồng năm nay, cháu nhìn xem.”
Hạt hoa hướng dương này không nằm trong kế hoạch sản xuất, chỉ cần bán lấy tiền, số tiền kia đều thuộc về mọi người, bởi vậy khi trồng mười mẫu hoa hướng dương này đã đặc biệt tỉ mỉ.
Kết quả được mùa, hạt hoa hướng dương đập bể trong tay, mọi người mới không chịu được như vậy.
Giang Hựu Đào nắm trong tay, sau đó bóp nhân mấy hạt mới nói: “Chất lượng rất tốt.”
Trên gương mặt giản dị của Lưu Mãn Trụ lộ ra nụ cười hàm hậu, Từ Đại Chủy cũng không nhịn được cười.
Hai vợ chồng nhìn Giang Hựu Đào đôi mắt sáng lấp lánh.
Mọi người quen thuộc như vậy, Giang Hựu Đào cũng không quanh co lòng vòng với bọn họ:
“Chú thím, hạt dưa cháu đưa cho mọi người ngày hôm qua có lẽ mọi người đã nếm thử, hiện giờ thứ này rất khan hiếm, lúc trước cháu chỉ làm một ít, đều là buôn bán nhỏ. Hiện giờ cháu muốn mở rộng sản xuất, vừa vặn chú thím có hạt dưa, nên cháu sẽ thu mua trong thôn của mình.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận