Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 564 - Mời



Chương 564 - Mời



Chương 564: Mời
Nghe được tin này, đám Giang Hựu Đào rất vui vẻ:
“Vậy thì tốt, hi vọng con bé có thể sống bình an vui vẻ, hạnh phúc.”
Mọi người cùng nâng chén, vì mong ước tốt đẹp này.

Khi sắp ăn cơm, có người gõ cửa, Cố Niệm Vi đội mũ đi ra ngoài mở cửa, ngoài cửa là Hàn Diên Thanh mặc áo khoác quân đội.
Trong tay Hàn Diên Thanh là một cái đĩa, bên trong là đậu hũ viên và thịt viên bà Hàn mới làm.
“Bà nội tôi bảo tôi đưa đồ ăn cho mọi người.” Sau khi Hàn Đào Nhụy rời đi, bà Hàn không quen một thời gian, đối xử với đám Giang Hựu Đào Cố Niệm Vi tuổi xấp xỉ Hàn Đào Nhụy rất tốt.
Nếu trong nhà có đồ ăn gì ngon, bà ấy sẽ đưa cho bọn họ.
Đám Giang Hựu Đào cũng như vậy, hai bên cứ đưa đồ qua lại như thế quan hệ dần trở nên tốt hơn, bà Hàn nhìn bọn họ giống như nhìn cháu gái nhà mình.
Cố Niệm Vi nhận lấy đĩa của anh ta, nói cảm ơn với Hàn Diên Thanh xong thì nói: “Anh đợi ở đây một lát.”
Hàn Diên Thanh đứng tại chỗ, Cố Niệm Vi trở về phòng bếp cầm một lồng sủi cảo và ít xíu mại đi ra.
Sủi cảo hấp là nhân cà rốt thịt, bên trong xíu mại bao là gạo nếp chiên đậu xanh cà rốt thịt hun khói.
Đây là buổi chiều hôm nay đám Giang Hựu Đào gói.
“Đây là sủi cảo và xíu mại, anh cầm lấy mang về cho ông bà nếm thử đi.” Cố Niệm Vi nói với Hàn Diên Thanh.
Ánh mắt Hàn Diên Thanh nhìn chằm chằm mặt Cố Niệm Vi một lát, sau đó ừm một tiếng bưng đồ rời đi.
Cố Niệm Vi nhìn bóng lưng anh ta suy nghĩ một lát, khi anh ta sắp bước vào sân nhỏ Cố Niệm Vi gọi anh ta lại:
“Chuyện đó chuyện đó, đồng chí Hàn, ngày hôm nay ở nơi này đều là đồng chí trẻ tuổi, nếu anh có rảnh có thể tới đây chơi một lát.”
Khoảng thời gian này, Cố Niệm Vi và Hàn Diên Thanh sống chung với nhau không nhiều lắm, nhưng thực ra thường xuyên vô tình gặp được.
Trước đây đều là cô ấy sáng sớm nhìn đám học sinh thể dục buổi sáng, Hàn Diên Thanh đúng lúc đi ra chạy bộ.
Buổi tối Cố Niệm Vi dạy xong tự học trở về, Hàn Diên Thanh đúng lúc huấn luyện đêm trở về.
Cố Niệm Vi không còn là đứa bé nữa, Hàn Diên Thanh vô tình gặp được cô ấy là có tâm tư gì, cô ấy biết rất rõ.
Nếu không sao đến lượt Giang Hựu Đào đi dạy buổi tối, Hàn Diên Thanh không vô tình gặp được cô nữa.
Nhưng mà Hàn Diên Thanh không mở miệng thẳng thắn, Cố Niệm Vi không muốn mở miệng trước.
Trước yêu đương là khoảng thời gian mập mờ, cũng đặc biệt động lòng người.
Giọng nói của Hàn Diên Thanh phiêu trong bóng đêm rét lạnh: “Được, lát nữa sẽ tới.”
Cố Niệm Vi không khóa cửa, vào trong phòng, trên bếp lò vẫn còn đang hầm cá, Bên bếp đặt một tấm ván gỗ to để ngang với nồi, đặt các món ăn chiên tối nay.
Một đĩa cà tím xào ớt và cà chua, một đĩa thịt lợn nấu với tỏi, tỏi là Cố Niệm Vi trồng, vì món ăn nấu tối nay, tất cả lá tỏi non đều bị cắt sạch.
Mùa đông khó nhìn thấy được món ăn đủ màu sắc như vậy, mọi người nhìn món ăn đôi mắt đều sáng lên.
Còn có một đĩa khoai tây sợi trộn, khoai tây cắt sợi ngâm sau đó để ráo nước, lại trộn lẫn gia vị thành chua cay, ngửi mùi là thấy chua.
Thịt viên bà Hàn tặng tối nay bày cuối cùng, thịt viên thuần lộ ra vàng óng ánh mê người, còn chưa bắt đầu ăn đã cảm nhận được vỏ ngoài xốp giòn cỡ nào, bên trong mềm non ra sao.
Đậu hũ viên hơi trắng, nhưng khẩu vị nhất định mềm mại hơn thịt một chút.
Cá trong nồi là nhân vật chính của hôm nay, đây là món ăn ngon sở trường của Lý Vân Anh hôm nay, trong nồi ngoại trừ cá ra còn thêm ít bí đao và khoai tây.
Cải trắng được rửa sạch sẽ, để sang một bên, chuẩn bị lát nữa ăn cơm và thức ăn trong nồi xong, thì đặt trong nồi làm nóng.
Cải trắng đun nóng ngọt thanh kèm theo chút giòn, mùa đông ở nơi này ăn được cải trắng như vậy, đơn giản là từ miệng đến tâm lý đều có thể đạt được thỏa mãn.
Nếu để cải trắng sôi ùng ục một lát, củ cứng cũng mềm nát, cải trắng bao lấy nước canh, ăn với cơm sẽ rất ngon.



Bạn cần đăng nhập để bình luận