Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 629 - Châm chọc



Chương 629 - Châm chọc



Chương 629: Châm chọc
“Vì sao bà ta thích so với nhà anh như vậy?” Trực giác nói cho Giang Hựu Đào biết chuyện này không đơn giản.
Phó Thiệu Hoa dừng bước, đứng trong sân kề tai nói nhỏ với Giang Hựu Đào: “Anh nghe người ta nói, khi thím Lư còn trẻ rất đẹp, sau khi bà ta góa chồng thì muốn tìm chỗ dựa cho mình lần nữa.”
“Công việc của cha anh có thể diện, bối cảnh sạch sẽ, trông cũng không kém chỗ nào, còn có nhà to như vậy, bà ta động lòng. Bà ta chặn cha anh mấy ngày, chuyện gì cũng nhờ cha anh giúp đỡ. Lần một lần hai cha anh còn không hoài nghi, số lần càng nhiều cha anh dần tỉnh táo lại.”
“Khi thím Lư tới tìm cha anh lần nữa, cha của anh mở miệng từ chối bà ta, bà ta cảm thấy không còn mặt mũi. Cho nên bà ta đi khắp nơi đối chọi với nhà anh, sau này bà ta mới chọn được một người đàn ông trở về giúp ông ta trông coi nhà trông coi đứa bé, nhưng vẫn như vậy không thay đổi chút nào.”
Sau khi Phó Thiệu Hoa nói xong thì cũng cạn lời, khiến anh cạn lời là hai đứa con trai của thím Lư thích so sánh với bọn họ, cũng không biết đang so gì.
Vội vàng không kịp chuẩn bị nghe được dưa lớn của cha mẹ đối tượng khi còn trẻ, Giang Hựu Đào cảm thấy thật sự rất thơm.
Cô phân tích với Phó Thiệu Hoa:
“Có phải hai bọn họ cảm thấy bọn họ suýt nữa thành anh của các anh, sau này không thành nên thù hận các anh hay không?”
Phó Thiệu Hoa gật đầu: “Anh đoán là thế, khi anh còn bé từng thấy Phương Dương ngăn cản cha anh, bảo cha anh đi họp phụ huynh giúp mình.”
Khi Phó Thiệu Hoa nói tới đây thì vô cùng phẫn nộ, anh ta và Phương Dương học cùng một trường, có rất nhiều đứa bé quanh đây học ở trường đó, nếu cha anh đi họp phụ huynh cho Phương Dương, vậy anh phải làm sao đây?
Hơn nữa cha anh có quan hệ gì với Phương Dương, dựa vào cái gì phải làm phụ huynh đi họp cho bọn họ!
Giang Hựu Đào chậc chậc một tiếng, cảm thấy trên thế giới này đúng là có nhiều người da mặt dày.
Mà Trương Lâm Tịch, nhất định là người nổi bật trong số đó.
“Cha của anh và thím Lư thật sự không có chuyện gì sao?” Giang Hựu Đào vẫn tò mò.
Vấn đề này Phó Thiệu Hoa cũng rất tò mò, anh còn từng hỏi trước mặt cha mẹ, lúc ấy mẹ anh không nói chuyện chỉ cười mỉa.
Còn cha của anh thì sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống, thề với trời là mình không có.
Buổi tối còn quỳ ván giặt quần áo nửa tiếng.
Đương nhiên Phó Thiệu Hoa là người khơi mào đề tài này, còn hỏi thẳng trước mặt cả nhà, cũng không thể tránh thoát khỏi một trận măng xào thịt.
“Thật sự không có.” Im lặng một lát, Phó Thiệu Hoa nói: “Nếu cha anh dám có loại ý nghĩ này, mẹ anh tuyệt đối giết chết ông ấy.”
Cho dù không chết, cơ thể cũng xuất hiện tổn hại không thể nghịch chuyển.
Cho nên cha anh Phó Văn Ngạn vẫn luôn an phận, không dám tác quái chút nào.
Lúc trước thím Lư chủ động dán sát vào, suýt nữa hù chết cha anh.
“À à.” Giang Hựu Đào vội vàng gật đầu.
Thiệu Thanh vén rèm cửa dày ra, gọi hai người trong sân:
“Muốn nói gì không thể về nhà nói sao? Bên ngoài không lạnh à? Đông lạnh con cũng không sao, đông lạnh Đào Đào thì sao đây?”
Giang Hựu Đào nhìn bốn phía một lát, phát hiện đám Cố Niệm Vi đã sớm ghét bỏ bên ngoài quá lạnh nên vào nhà, chỉ còn hai bọn họ nói thầm ở bên ngoài.
Giang Hựu Đào cười với Phó Thiệu Hoa, xoay người vào nhà, Phó Thiệu Hoa cũng theo sát phía sau đi vào.
Giữa bàn có một phiến đá, phía trên phiến đá có một chiếc bếp nhỏ bằng đất sét, bên trên đặt một nồi sắt dài khoảng 40 cm, trong nồi là nước sốt đỏ rực, đang sôi, những miếng thịt nhỏ màu nâu được xếp ở giữa, trong căn phòng tràn ngập mùi thơm của thịt dê.
Ở trên bàn để bốn năm cái đĩa, củ cải trắng khoai tây có thể dùng làm đồ ăn kèm.
Giản Nhu bưng một chậu tiết heo trong bếp ra, mọi người cùng nhau ngồi xuống bắt đầu ăn.
Vừa mới ngồi xuống, Thiệu Thanh lập tức nói với mọi người:
“Đay là món ăn ngon sở trường của chú Phó các cháu, một năm cũng không thấy ông ấy vào bếp mấy lần, các cháu ăn nhiều một chút.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận