Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 742 - Bí mật bị vạch trần 2



Chương 742 - Bí mật bị vạch trần 2



Chương 742: Bí mật bị vạch trần 2
Sau khi ăn xong bọn họ không nghỉ ngơi, mà đi tới Hàn gia.
Cửa chính bên cạnh đóng kín.
Khi đám Giang Hựu Đào đến Hàn gia, Thiệu Thanh cũng ở đây.
Con hai nhà quen nhau, khi Phó Thiệu Hoa thi đại học còn được người Hàn gia chiếu cố, đợi người Hàn gia đến thủ đô thì lui tới với người Phó gia rất nhiều.
Hiện giờ còn ở bên cạnh nhà nhau, trên cơ bản đều là nhà ai làm đồ ăn ngon thì bưng sang cho nhà đối phương một ít.
Chuyện Hàn Diên Thanh kết hôn lớn như thế, Thiệu Thanh chắc chắn phải đi giúp.
Hai người đến Hàn gia, Thiệu Thanh đang dán Song Hỉ to đỏ rực lên cửa sổ tân phòng của Hàn Diên Thanh, thấy hai bọn họ đi tới thì Thiệu Thanh hỏi câu đầu tiên chính là ăn chưa:
“Chưa ăn thì mẹ làm bánh, nấu cháo, hai đứa ăn đi.”
Thiệu Thanh làm bánh cũng rất ngon, đường đỏ nhuộm bột mì thành màu nâu nhạt thêm chút men là nở to gấp đôi, lúc hấp quét dầu trong nồi, xếp bánh lên men vào, rắc một lớp chà là đỏ ngâm lên trên, hấp chín bánh là được.
Bánh hấp vừa ngọt vừa mềm, phối với cháo cũng là món ăn giải nhiệt vào mùa hè.
Cho dù ăn đã no, hai người đều xoay người lại: “Chưa ăn, chưa ăn ạ, chúng con ăn một ít vậy.”
Thiệu Thanh và bà Hàn nhìn hai bọn họ nói: “Chắc chắn là ăn rồi, nếu chưa ăn hai bọn chúng chắc chắn vào cửa là tìm đồ ăn, còn đợi cháu nói sao?”
Không ai hiểu con bằng mẹ, Thiệu Thanh hiểu rất rõ Phó Thiệu Hoa.
Bà Hàn cười nói: “Đứa bé mà, không phải đều như vậy ư? Diên Thanh nhà thím lớn tuổi như vậy, nếu trong nhà có đồ ăn ngon, cho dù đã ăn no cũng cố ăn thêm mấy miếng.”
Hai người vừa trò chuyện về con cháu, vừa làm nốt công việc.
Trong phòng ông Hàn dùng chổi cẩn thận quét dọn lá khô từng ngóc ngách, trong khe hở viên gạch nào ở sân có cỏ dại cũng được ông ấy nhổ sạch.
Giang Hựu Đào và Phó Thiệu Hoa ăn bánh xong trở về, kéo căng dải lụa màu trên trần nhà tân phòng, lại bắt đầu thổi bong bóng, buổi tối khi ăn cơm đều cảm thấy má hơi chua xót.
Khi về nhà trời còn chưa tối, mặt trời đang xuống núi, ánh chiều tà chiếu đầy cả chân trời, nhuộm đám mây bên cạnh mặt trời thành màu da cam xán lạn.
Từ ngày hôm qua Bạch Ngọc Lan liếc mắt nhìn thấy Phó Thiệu Hoa một cái, đã bị gương mặt anh mê hoặc, vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh ở nhà bên cạnh.
Cô ta trốn ở sau cửa chính nhà mình, nghe Phó Thiệu Hoa đưa Giang Hựu Đào về nhà, lại đợi rất lâu đánh mấy con muỗi, mới đợi được Phó Thiệu Hoa.
Cô ta lập tức ra khỏi nhà, giả bộ như muốn đi ra ngoài thì vô tình gặp được Phó Thiệu Hoa.
Bắt đầu từ năm 15 tuổi cô ta đã dùng chiêu này thông đồng với đàn ông, cho dù đàn ông đều biết rõ cô ta cố ý, nhưng không có người vạch trần, dù sao không có người đàn ông nào sẽ đẩy diễm ngộ tới tay.
Bởi vậy kỹ thuật diễn của Bạch Ngọc Lan rất vụng về, dã tâm muốn thông đồng với Phó Thiệu Hoa đều viết rõ trên mặt:
“Đồng chí, anh còn nhớ rõ em không? Em là người mới tới bên cạnh nhà đối tượng của anh, em tên là Bạch Ngọc Lan.”
Khi Bạch Ngọc Lan nói chuyện với đàn ông thích bóp giọng, nói như vậy vừa yêu kiều vừa mềm mại, không có người đàn ông nào không thích.
Ánh mắt của Bạch Ngọc Lan khiến Phó Thiệu Hoa run rẩy, tay nổi đầy da gà, anh xoa đôi tay của mình nói:
“Tôi không quen cô, cô đừng lôi kéo làm quen với tôi.”
Phó Thiệu Hoa chạy trốn giống như bay.
Phó Thiệu Hoa có quyển sách rơi ở chỗ Giang Hựu Đào, Giang Hựu Đào đang chuẩn bị đưa ra cho anh, đâu biết vừa mở cửa thì thấy được cảnh đặc sắc như thế.
Biểu hiện của Phó Thiệu Hoa khiến Giang Hựu Đào rất thỏa mãn, Bạch Ngọc Lan còn đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Phó Thiệu Hoa đi xa, gió đêm giữa hè thổi mùi từ trên người Phó Thiệu Hoa tới, đó là mùi hương sạch sẽ rất dễ ngửi, trong đám đàn ông mà Bạch Ngọc Lan từng tiếp xúc chưa từng có người nào có mùi dễ ngửi như thế.
Trái tim của Bạch Ngọc Lan xao động.
Giang Hựu Đào đóng cửa lại, đi ngang qua bên cạnh Bạch Ngọc Lan.



Bạn cần đăng nhập để bình luận