Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 516 - Tặng quà



Chương 516 - Tặng quà



Chương 516: Tặng quà
Giang Hựu Đào đến, Cố Niệm Vi lập tức trở về.
Giang Hựu Đào dẫn Phó Thiệu Hoa vào ký túc xá của mình, cửa phòng cũng mở rộng ra.
Phó Thiệu Hoa lấy một bức tranh được bọc kín ở yên sau xe đạp.
Từ lần trước rời đi đến bây giờ, đây là tranh Phó Thiệu Hoa vẽ sau khi từ Bắc Sơn trở về, từ phác họa đến vẽ thành công, anh đều vô cùng nghiêm túc.
Giang Hựu Đào chậm rãi mở bức tranh ra xem.
Cô không có tế bào nghệ thuật gì, nhưng xấu đẹp vẫn có thể nhìn ra được.
Đây là một bức tranh sơn dầu, đỉnh núi đất đá lởm chởm, một cô gái bím tóc lỏng lẻo sắp long ra đang nhìn về phía xa, từng mảng rộng đồng ruộng, rừng cây, núi xa được vàng xanh đỏ phủ lên, vô cùng xinh đẹp.
Giang Hựu Đào không nhịn được nhìn nhiều hơn: “Thật sự không ngờ tới, anh còn biết vẽ tranh.”
Phó Thiệu Hoa thấy Giang Hựu Đào vẫn luôn nhìn chằm chằm bức tranh, trong mắt tràn ngập yêu thích đối với bức tranh này, tâm trạng luôn khẩn trương cũng dần thả lỏng.
Anh nói:
“Cha của anh có một bạn học là học vẽ tranh, anh theo ông ấy học vẽ tranh từ năm mười tuổi.”
Sau này thầy của anh bị tố cáo, người tố cáo ông ta là một học sinh ông ta từng rất coi trọng.
Từ ngày ông ta bị điều xuống cơ sở rèn luyện, đến bây giờ đã sáu năm, đây là lần đầu tiên Phó Thiệu Hoa cầm lấy bút vẽ tranh.
Trước đây anh vô số lần muốn cầm bút vẽ, nghĩ tới sư huynh từng đối xử với anh đặc biệt tốt, anh không nghĩ tới một người đàn ông tôn trọng đối với thầy giáo, chiếu cố anh ta như vậy sẽ làm ra loại chuyện như thế!
Hiện giờ thầy bị điều xuống sa mạc Tây Bắc, anh ta ăn tiền tố cáo thầy, còn là thầy của anh ta ở học viện mỹ thuật Thủy Mộc, cuộc sống rất tốt, thật sự không công bằng.
“Thật đẹp.” Là đứa bé lớn lên ở trong cô nhi viện, Giang Hựu Đào rất hâm mộ người có tài nghệ, lúc này trong đôi mắt cô nhìn Phó Thiệu Hoa tràn ngập tán thưởng.
Phó Thiệu Hoa vì nhớ tới chuyện trước đây mà tâm trạng tồi tệ, lúc này lập tức khá hơn.
Anh nói:
“Ngày hôm qua trung thu, anh vốn muốn đến chỗ em, nhưng mà cơ quan của anh tổ chức trung thu muộn, cùng nhau ăn bữa cơm gì đó, anh không tiện vắng mặt, không thể không đến. Ngày hôm qua có một bức thư phải đưa gấp, anh đi giao thư trước, là đưa đến Hà Lặc Câu, đến đó rồi trở về, cả ngày trôi qua.”
Hà Lặc Câu là thôn xa nhất của công xã Tảo Hương, người trong thôn đó không có mấy người.
Bởi vì 20 năm trước, đám người trẻ tuổi của Hà Lặc Câu ước hẹn cùng nhau ra ngoài cứu nước, đi ra ngoài mười ba người, một người cũng không trở về, tất cả đều hi sinh trên chiến trường.
Phó Thiệu Hoa sốt ruột đưa tới, là cơ quan của 13 thanh niên kia bổ sung tiền an ủi chăm sóc cho bọn họ, khi bọn họ hi sinh là lúc quốc gia nghèo nhất, hiện giờ tài chính của quốc gia tốt hơn, hàng năm sẽ trợ cấp cho gia đình của những anh hùng quốc gia.
Giang Hựu Đào biết rõ chuyện ở Hà Lặc Câu, cô không nhiều lời gì: “Không sao không sao, ngày hôm nay tới rất đúng lúc.”
Giang Hựu Đào cười tủm tỉm nhìn anh: “Phó Thiệu Hoa à, em đang làm kinh doanh nhỏ, hiện giờ cần anh giúp đỡ, anh có thể giúp đỡ em không?”
Giang Hựu Đào nói chuyện giọng nói rất dịu dàng, giống như một cơn gió mát lướt qua.
Một người đàn ông, một người đàn ông bình thường, người nào có thể từ chối người trong lòng tha thiết cầu xin mình?
Dù sao Phó Thiệu Hoa không thể, anh thậm chí không hỏi là kinh doanh gì, lập tức mở miệng nói:
“Chuyện gì thế, chỉ cần em nói, anh sẽ giúp em.”
Giang Hựu Đào rất thích Phó Thiệu Hoa như vậy, cô nói: “Không khó, chính là làm các việc như xào hạt dưa, nấu hạt dưa, cũng không mệt mỏi.”
Phó Thiệu Hoa còn tưởng là việc gì cơ, kết quả là chuyện này?
Phó Thiệu Hoa cảm thấy anh cần sửa lại ấn tượng của mình trong lòng Giang Hựu Đào:
“Đây đều là chuyện nhỏ, còn chuyện gì khác không?”
Phó Thiệu Hoa ám chỉ cho Giang Hựu Đào, ví dụ như đổi bóng đèn, khuân đồ đạc, ví dụ như công việc cần sức lực như chẻ củi.
Anh cũng có thể làm!
Anh có sức lực, anh vô cùng lợi hại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận