Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 198 - Chuyện lông gà vỏ tỏi



Chương 198 - Chuyện lông gà vỏ tỏi



Chương 198: Chuyện lông gà vỏ tỏi
“Chuyện đó ai mà biết được chứ, cho dù bà ta có thật sự coi con trai mình thành người đàn ông của bà ta, bà ta cũng không dám nói ra bên ngoài, đúng không?”
Đến đây, đề tài kết thúc, tiếp theo bọn họ nói đến nhà khác.
“Chu Lão Đầu trong thôn chúng tôi, mấy bà biết chứ?”
“Chính là Chu Lão Đầu cưới Trương Tiểu Hoa có nhà mẹ đẻ ở thôn chúng tôi đấy hả?” Thím Trương Nhị không quan tâm có cùng người ta quen hay không, nói chen vào.
“Đúng, chính là ông ta, chẳng phải mấy năm trước Trương Tiểu Hoa vẫn luôn không mang thai sao, ông ta cũng không cưới thêm vợ, đêm hôm trước, ông ta và vợ của Chu Lão Nhị trong thôn chúng tôi ở bên ngoài này nọ bị tóm sống, bị Chu Lão Nhị đánh một trận thì thôi, còn bị bắt chẹt mất năm tệ.”
Thím Tưởng Tứ chậc một tiếng: “Năm tệ? Đây là mạ vàng hả? Chẳng phải cô vợ kia của Chu Lão Nhị đã sớm cùng người khác mập mờ à? Không kém gì Lưu quả phụ ở thôn chúng tôi, thế mà đáng giá năm tệ?”
“Vậy bà không hiểu rồi, những năm gần đây Chu Lão Nhị dựa vào vợ mình kiếm lời được không ít, không phải vợ cậu ta đã lớn tuổi rồi à, không tìm được người bên ngoài, thật vất vả mới tóm được một con gà không biết sống chết, sao có thể không bắt chẹt?”
“Chu Lão Đầu cũng cho hả?”
Giang Hựu Đào vô thức lấy ra hạt dưa, chia cho mỗi người tán gẫu ở bên một ít.
“Cho chứ, có thể không cho sao? Chuyện của Triệu Xuân Hoa ở thôn mấy người vẫn còn đó, đến lúc đó vợ Chu Lão Nhị khăng khăng mình bị Chu Lão Đầu cường bạo, Chu Lão Nhị ở bên làm nhân chứng, vậy chẳng phải Chu Lão Đầu sẽ bị đưa đi cải tạo à? Ông ta ngay cả cháu cũng có rồi, không muốn xuống nông trường cải tạo thì phải giao ra.
“Đàn ông ấy à, không quản được nửa thân dưới của mình, đáng đời.” Thím Tưởng Tứ cực kỳ khinh thường.
Người phụ nữ kia kể gần hết bát quái mình biết, đến lượt Thím Tưởng Tứ kể.
Tư liệu sống của bà ấy nhiều lắm, Triệu Xuân Hoa, Chu Nguyệt Mai, Hạ Hà Vũ – Vợ của Tô Dương.
Đều là chuyện mà đám phụ nữ muốn hỏi thăm, chờ nghe xong nội tình mà mình muốn nghe, có người gọi người phụ nữ kia rời đi, bà ta cảm thấy mỹ mãn đi rồi, đám người Thím Tưởng Tứ tán gẫu thêm một lúc, cũng cực kỳ thỏa mãn.
Chuyện hôm nay bọn họ biết, đủ để nói trong thôn một thời gian.
Giang Hựu Đào nhân cơ hội nói ý đồ mình đến tìm Thím Tưởng Tứ, Thím Tưởng Tứ lập tức vỗ tay: “Cháu tìm đúng người rồi đó, đúng lúc nhà thím có một con gà mái không đẻ trứng, nuôi hai năm rồi, hôm nay thím con cân nhắc xem nuôi đến tết để thịt, nhưng các cháu cũng biết rồi đó, gà mái không đẻ trứng càng nuôi càng gầy, thím sợ nuôi đến tết chỉ còn lại một đống xương.”
“Ăn bây giờ thì nhà thím lại tiếc, không phải lễ tết gì, đúng là không nỡ.” Người ở trong cuộc sống kham khổ, nghĩ đến không lễ không tết lại ăn đồ tốt như vậy, Thím Tưởng Tứ cảm thấy tội lỗi.
Bán cho Giang Hựu Đào chính là hợp ý bà ấy: “Chờ buổi tối về thím sẽ bắt cho cháu, cháu biết giết gà không, không biết thì thím giết rồi mang qua cho cháu.”
“Bên thím giết trước là tốt nhất, ăn thịt thì chúng cháu lành nghề, bảo chúng cháu giết gà đúng là có chút khó khăn.”
Thật ra đám người Vương Thiện Hỉ biết làm, chỉ là ăn thịt không dẫn theo bọn họ, có chút không tốt.
“Được rồi.”
Rốt cuộc đám người Triệu Vĩnh Lan cũng đi ra, đám người Giang Hựu Đào rời đi, bọn họ đi thẳng đến quán cơm quốc doanh.
Sau khi ngồi xuống, từng người gọi món, nhân viên phục vụ vừa cầm thực đơn rời đi, Phó Thiệu Hoa đi đến.
Vương Thiện Hỉ là người đầu tiên nhìn thấy anh, mọi người quen biết, cho nên vẫy tay với anh, Phó Thiệu Hoa đi đến chỗ bọn họ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận