Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 316 - Dọn đi



Chương 316 - Dọn đi



Chương 316: Dọn đi
Chung Thiển Khê càng nói lại càng cảm thấy chính mình nói rất có đạo lý, lập tức vỗ tay, để Từ Đại Chủy vào phòng giúp mình thu dọn đồ.
Chung Vượng Tài không phải hạng người tốt lành gì, con gái bị ông ta đẩy ra làm công cụ báo ân, tiền tài trong nhà chưa từng cho cô ấy động đến.
Của hồi môn và quần áo của Chung Thiển Khê cũng chỉ có một bọc nhỏ.
Từ Đại Chủy đến căn phòng kia, nhìn một cái biết ngay đâu là đồ của Chung Thiển Khê, trên giường đất lộn xộn, bà ấy nhìn nhiều một cái cũng cảm thấy ghê tởm.
Tùy ý tìm miếng vải bỏ đồ Chung Thiển Khê vào trong, bốn góc buộc vào nhau, sau đó ra cửa.
Chung Thiển Khê nhận lấy hành lý Từ Đại Chủy mang đến, khoác lên người: “Được rồi, sự việc cứ quyết định như vậy đi, vì cuộc sống hạnh phúc của các người sau này, tôi không ở đây chướng mắt các người nữa, tôi đi trước.”
Chung Thiển Khê và Tử Hằng không có giấy đăng ký kết hôn, Tử Hằng không muốn cưới Chung Thiển Khê, nguyên chủ Chung Thiển Khê cũng không muốn cưới anh ta.
Hai bên đều không có ý định đăng ký kết hôn.
Nữ tướng quân xuyên từ cổ đại đến đây cực kỳ có tinh thần trách nhiệm, hơn nữa tư tưởng của cô ấy cũng chưa thay đổi, cảm thấy nếu đã kết hôn rồi không thể làm đàn ông người ta không trong sạch.
Hiện tại nghĩ lại đều là cứt chó, nơi này không phải Phượng Chiêu, muốn nói không trong sạch cũng là cô ấy không trong sạch, cho nên mấy ngày hôm nay, rốt cuộc cô ấy nghĩ cái quái gì vậy?
Chẳng lẽ chết rồi sống lại còn làm đầu óc hỏng mất?
Chung Thiển Khê nghênh ngang rời đi, Từ Đại Chủy hướng về phía bọn họ nhổ nước bọt.
Quần chúng vây xem cũng tản đi, từ sau hôm nay, không quan tâm là nam hay nữ, đối với nhà họ Tiêu đều là cách càng xa càng tốt.
Nhà có con gái, sợ đàn ông nhà họ Tiêu không biết làm gì, hết ăn lại nằm sử dụng tâm cơ ăn vạ bọn họ.
Vốn dĩ đàn ông đối với chuyện nam nam đã thấy chướng mắt, hiện tại biết ba người đàn ông nhà họ Tiêu đều đồng tính, mấy người đàn ông cao to uy vũ sợ mình bị ăn vạ.
Đến lúc đó lại nói không rõ.
Sắc mặt Tiêu Liên Sơn đen kịt, đóng cửa nhà mình lại, vừa vào nhà đã tím Hoàng Thiết Hoa mới đỡ Tử Hằng vào trong tới, trực tiếp xô đến cửa.
Hoàng Thiết Hoa không dám phát ra âm thanh gì, bà ta chỉ có thể cố gắng che chắn cho đầu mình.
Tiêu Liên Sơn không phải người, đánh bà ta chưa bao giờ nương tay, có đôi khi ánh mắt nhìn bà ta còn mang theo hận ý.
Có hai đứa con trai, hơn nữa cha mẹ trong nhà cũng biết cảnh ngộ bà ta gặp phải, nhưng bọn họ chỉ biết khuyên bà ta một điều nhịn là chín điều lành, bà ta càng không có vốn liếng phản kháng.
Bởi vì trước đó bà ta đã biết, phản kháng sẽ càng bị đánh mạnh hơn.
Bà ta bị đánh đến tàn nhẫn như thế, nhưng hai đứa con trai lại nằm trên giường đất sưởi ấm, lúc bà ta bị đánh còn làm như không nghe thấy, không nhìn thấy.
Bọn chúng đã sớm quen với dáng vẻ mẹ mình bị đánh, dưới sự dạy dỗ của Tiêu Liên Sơn, bọn họ cũng cảm thấy phụ nữ nên nuôi sống bọn họ, sinh con cho bọn họ, không xứng để bọn họ coi như con người.
Chỉ biết cướp tài nguyên của bọn họ.
Chung Thiển Khê trực tiếp ở lại ký túc xá của đơn vị, nữ đồng chí trong đơn vị của bọn họ cũng chỉ có hai người, một người còn lập gia đình rồi, nên trong ký túc xá nữ cũng chỉ có mình cô ấy.
Cô ấy dọn đi một mình một phòng, chẳng phải thoải mái hơn ở nhà họ Tiêu à? Tên chó má Tử Hằng kia, buổi tối ngủ hận không thể chiếm chọn cái giường.
Trước cổng hợp tác xã mua bán, Chung Thiển Khê chia tay đám người Giang Hựu Đào, lúc này cách tiết thứ hai buổi chiều còn 10 phút.
Chung Thiển Khê nói với hai người Giang Hựu Đào: “Không biết vì sao vừa nhìn thấy hai cô, tôi đã cảm thấy hợp ý, như thế này đi, chờ đến cuối tuần tôi làm chủ, mời hai cô đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa, hai cô nhất định phải đến đó.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận