Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 112 - An ủi



Chương 112 - An ủi



Chương 112: An ủi
Cố Niệm Vi nói: “Thật đúng không phải người, loại người này nên xuống địa ngục.”
Ở thời đại này hồng tiểu binh chính là sự tồn tại khiến người nghe sợ vỡ mật.
Cố Niệm Vi nói xong, trong lòng lập tức trầm mặc, qua một lúc lâu, Cố Niệm Vi nói.
"Tôi sẽ cho cô một chiếc chủy thủ, cô đưa bình nước ớt cay cho tôi, tôi giúp cô cất.”
Dù sao thể tích của bình phun này khá lớn, Cố Niệm Vi sợ Giang Hựu Đào không giấu được. Cô ấy không giống thế, cô ấy có thể giấu nó trong không gian, chờ lúc cần thiết lại lấy ra.
Giang Hựu Đào nhận lấy chủy thủ của cô ấy, nhìn lưỡi dao sắc bén, tán thưởng một câu.
“Đao tốt.”
Lý Vân Anh cũng sáp đến nhìn: “Thật đúng là đao tốt, nếu để ông họ chị nhìn thấy đao này, ông ấy có thể quỳ xuống gọi em là ông nội.”
Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào nghe xong không còn căng thẳng nữa mà bật cười, bầu không khí thoải mái hơn.
Ba người cùng nhau ra cửa, Vương Thiện Hỉ đã biết bọn họ định đi đâu.
Anh ta đứng ở bên miệng giếng nhìn ba người bọn họ, ánh mắt anh ta dừng ở trên mặt Lý Vân Anh một lúc lâu, mới dịch qua người khác.
“Mấy cô đi đi, nửa tiếng sau tôi đi gọi các cô.”
Vương Thiện Hỉ đưa cho bọn họ một túi đồ. Vừa mở ra, bên trong là hai túi bánh bích quy nhỏ, là hàng ở chỗ hợp tác xã mua bán.
“Đi đến nhà người ta ăn cơm, dù sao cũng không thể đi tay không, đúng chứ?”
Việc này đúng là đám người Cố Niệm Vi không nghĩ đến, bọn họ chỉ nghĩ lần này đi là để đối phó hồng môn yến, chỉ lo ăn no bụng và chuẩn bị vũ khí.
Lý Vân Anh không khách sáo với Vương Thiện Hỉ: “Được rồi, tôi nhận nó, chờ chúng tôi về sẽ trả tiền lại cho anh.”
Ba người cầm theo đồ đi ra ngoài.
Giang Hựu Đào xoay người nhìn thoáng qua Vương Thiện Hỉ, nói với Lý Vân Anh: “Chị Vân Anh, có phải điểm trưởng thích chị không?”
Lý Vân Anh lắc đầu.
“Không biết nữa, hiện tại con đường phía trước mù mịt, chị chưa nghĩ đến chuyện cá nhân.”
Lý Vân Anh chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, cũng chưa nghĩ đến kết đối tượng.
Lúc mới xuống nông thôn, cô ấy từng thích Vương Thiện Hỉ, thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, đối với cô ấy mà nói, Vương Thiện Hỉ là đồng hương, là chiến hữu với cô ấy.
Giang Hựu Đào không nói thêm gì nữa, Cố Niệm Vi thì chưa từng nói.
Lúc này mặt trời xuống núi, dưới ánh chiều tà, ba người bọn họ đến nhà Lâm Vệ Hồng.
Lâm Vệ Hồng đứng ở giữa sân nhìn xung quanh, cháu trai của bà ta cùng với anh em Lâm Văn Bình chơi đùa vui vẻ trong sân.
Lâm Văn An vừa nhìn thấy Cố Niệm Vi, đôi mắt soạt một cái sáng lên, cậu bé giống như một viên đạn pháo nhỏ chạy về phía Cố Niệm Vi:
“Chị Cố, chị Cố, sao bây giờ chị mới đến? An An chờ chị lâu lắm rồi.”
So với Lâm Văn Bình, Lâm Văn An có vẻ hoạt bát hơn một chút, là nhân vật chính trong sách, dáng dấp ba anh em Lâm Văn Bình đều rất đẹp, Lâm Văn An khờ khạo, nhưng lại rất có tinh thần, rất có sức sống, cậu bé là đứa nhỏ mà người lớn tuổi thích nhất.
Vừa nhìn thấy cơ thể khỏe mạnh.
Có một giây, Cố Niệm Vi muốn xoa đầu Lâm Văn An, nhưng cô ấy nhịn xuống, cánh tay tránh thoát khỏi Lâm Văn An ôm.
“Chị hơi bận nên đến muộn một chút.”
Lúc Lâm Vệ Hồng nhìn thấy Giang Hựu Đào và Lý Vân Anh cùng đến, trong chớp mắt sắc mặt bà ta xụ xuống, chẳng qua sau khi bà ta nhìn thấy Lâm Văn An chạy về phía Cố Niệm Vi, bà ta một lần nữa nở nụ cười.
“Vi Vi đến rồi đấy hả? Sao lại đến muộn như vậy, trong nhà đã nấu xong cơm, chỉ chờ mỗi cháu thôi.”
Lâm Vệ Hồng đi lên đón, Lý Vân Anh đi lên trước cầm túi đưa tới trước mặt bà ta.
“Thím Vệ Hồng, sao trong mắt thím chị thấy được Vi Vi thôi vậy, còn chúng cháu thì sao? Không mời mà đến mong thím đừng giận, đây là bánh quy cháu mang cho cháu trai thím, nghe Vân Yến nhà thím nói, gần đây thằng bé lại không thích ăn cơm à? Thím dùng bánh quy ngâm nước đút cho thằng bé ăn thử xem.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận