Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 275 - Nhắc nhở



Chương 275 - Nhắc nhở



Chương 275: Nhắc nhở
Cô Lý à một tiếng dài, sau đó cười như không cười nhìn Lâm Mạn Nhu.
“Cô Lâm à, chồng cô ở bên ngoài bảo vệ quốc gia cũng không dễ dàng gì, cô làm vợ của anh ấy, càng nên bảo vệ tốt hậu phương, cô nói xem có đúng không?”
Mặt Lâm Mạn Nhu trắng bệch, cô Lý biết cô ta hiểu ý của mình.
“Trong nhà tôi còn có đứa nhỏ chờ ăn cơm, tôi đi trước, có thời gian mời cô Lâm qua nhà chúng tôi chơi nha.”
Gương mặt Lâm Mạn Nhu hết xanh lại trắng.
Cô ta bắt đầu nghĩ lại chính mình, cô ta cảm thấy vẫn là vì trước mắt thái độ trước sau thái độ của cô và Cung Húc Ba tương phản quá lớn, khiến cho người ta chú ý.
Trong lòng Lâm Mạn Nhu rùng mình, dặn dò chính mình phải cẩn thận hơn.
Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào đi ở phía sau bọn họ, đoạn đối thoại kia, hai người nghe được rất rõ ràng.
Cố Niệm Vi ở phía sau lắc đầu: “Cô Lâm trâu bò thật đấy, ở ngay trường học mà còn dám cùng thầy Lâm đánh đến lửa nóng như vậy, cô nhìn xem, bị nói rồi kìa? Nếu đây là ở trên trấn, không ai quen biết, cô ta làm như vậy, chẳng phải là chờ bị người ta nói sao.”
Giang Hựu Đào nhớ rõ cô Lý này, sau khi Cung Húc Ba rớt đài, sự nghiệp của cô ấy cũng chịu ảnh hưởng, mặc dù phía sau gặp dữ hóa lành, nhưng cũng bị Lâm Mạn Nhu làm cho rất thảm.
Chỉ vì ở trong sách nói một câu như vậy, trong lòng Lâm Mạn Nhu cảm kích, nhưng sau lưng hạ dao lại không chút nương tay.
Lâm Mạn Nhu đúng là kẻ tàn nhẫn, so với Hạ Hà Vũ ngu xuẩn kia, hiển nhiên Lâm Mạn Nhu thông minh hơn nhiều.
Nhưng Giang Hựu Đào còn có chút không rõ, Lâm Mạn Nhu thoạt nhìn rất thông minh, sao còn viết nhất ký, là cảm thấy chính mình chết chưa đủ nhanh sao?
“Người ta không sợ hãi, chúng ta sợ cái gì.”
Hai người tránh ở góc tường nói chuyện, Phó Thiệu Hoa xách theo một túi đồ đến.
“Hai cô đi đâu thế?” Anh đi đến nhìn theo hướng mắt đám người Giang Hựu Đào, ngoại trừ bóng dáng một người phụ nữ thì không thấy gì cả.
Giang Hựu Đào bị anh làm giật mình.
“Không có gì, sao anh lại đến đây vậy?”
Sắp đến hẻm Hạnh Phúc, theo như cô biết, Phó Thiệu Hoa ở ký túc xá, cách nơi này khá xa.
“Không phải buổi sáng ăn mì chỗ các cô có hơi xấu hổ sao, đúng lúc tôi mang từ nhà đi không ít đặc sản về, mang một ít cho các cô.”
Sợ đám người Giang Hựu Đào từ chối, Phó Thiệu Hoa lại nói.
“Vừa rồi các cô nhìn cô Lâm sao? Nói cũng trùng hợp, trên tay tôi có một bức thư muốn giao cho cô ta, đã gửi vài ngày rồi mà không thấy cô ta đến lấy, vừa hay định qua đây, nên tôi mang đến cho cô ta.”
Hiện tại Cố Niệm Vi cảm thấy rất hứng thú với chuyện của Lâm Mạn Nhu.
“Từ đâu gửi đến vậy?”
“Từ huyện thành gửi đến, người gửi họ Hoàng.”
Hoàng Gia Vĩ, là mối tình đầu lúc còn là học sinh của Lâm Mạn Nhu, bởi vì bị gia đình Lâm Mạn Nhu ngăn cản, đôi tình nhân có tình này thành uyên ương bị chia rẽ.
Hơn nữa sau khi sống lại, Lâm Mạn Nhu nhớ đến, về sau mối tình đầu này của cô ta mạo hiểm kinh doanh kiếm lời được không ít tiền, năm đó lúc cô ta đi tiếp rượu chỗ anh ta, còn được anh ta bao nuôi một thời gian dài.
Thật đúng là tiểu kiều thê, đóa hoa đào nối tiếp nhau, chỉ cắm sừng cho mình chồng trước.
Giang Hựu Đào cực kỳ cảm thán.
Người chồng trước này đúng là ngốc, người bên gối là hạng người gì, anh ta thế mà đến lúc 40 lật xem nhật ký mới nhìn ra.

Ba người cùng nhau về nhà, Phó Thiệu Hoa đi đến nhà bên đưa thư, đến nhận thư chính là Cố Hán Thanh, cô ta đi làm ở phòng cung cấp điện, vừa về đến nhà còn chưa vào trong, nhìn thấy người gửi trên thư, cô ấy cau mày.
Cố Hàn Thanh đi vào nhà, ném thư xuống bàn trên giường đất, hìn Lâm Mạn Nhu dựa vào trên giường đất, hỏi.
“Lâm Mạn Nhu, tôi hỏi chị, người tên Hoàng Gia Vĩ này là ai?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận