Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 278 - Mua hàng



Chương 278 - Mua hàng



Chương 278: Mua hàng
Bà thím càng thêm ân cần:
“Vậy cháu có biết cháu trai thím không? Thằng bé tên Vương Lập Xuyên, học lớp 6-1.”
“Ai nha thím, thật đúng là trùng hợp. Vương Lập Xuyên chính là học sinh lớp cháu, cháu dạy môn văn của bọn nhỏ, cô Cố vừa đi kia dạy môn toán.”
Bà thím vội vàng kéo tay Giang Hựu Đào, để cô đứng trước mình.
“Vậy đúng là duyên phận, cô giáo à, thành tích học tập của Lập Xuyên nhà thím như thế nào? Thím nói cho cháu nghe, nếu như thằng bé nghịch ngợm gây sự, cháu cứ mắng, nên đánh cứ đánh, nếu như nó dám cãi lại, cháu đến nhà nói cho thím biết, nhà thím ở hẻm 6 Hạnh Phúc.”
Ở niên đại này, thường gọi giáo viên là xú lão cửu, nhưng ở trong mắt nhiều người, giáo viên là người đáng được tôn kính, bà nội của Vương Lập Xuyên, bà Trương chính là một trong số đó.
Bà nghe nói, lần này cấp hai tuyển giáo viên đều dựa vào thành tích.
Trong đó có hai thanh niên trí thức đến từ thành phố là giỏi nhất, bà Trương sớm đã muốn gặp bọn họ.
Dù sao cũng liên quan đến tiền đồ sau này của cháu mình.
Thời gian trước cháu trai Lý Liên Anh của nhà hàng xóm bên cạnh tham gia thi tuyển công nhân ở huyện thành, còn trúng tuyển, bà ấy và Lý Liên Anh đấu cả đời, cháu trai bà ấy không thể kém cháu trai Lý Liên Anh.
Ngày hôm qua bà ấy còn cân nhắc đi nói chuyện với hai cô giáo của cháu trai mình, hôm nay lại đụng trúng, còn không phải duyên phận thì là gì.
Không phải là ông trời ám chỉ cháu trai ba có tiền đồ sao?
“Đúng là trùng hợp, hiện tại bọn cháu đang ở hẻm Hạnh Phúc, thuê nhà bên cạnh cô Lâm, chủ nhà họ Trương.”
Bà Trương vỗ đùi một cái.
“Thím biết, nhà thím với nhà cháu cách nhau một nhà, hai nhà cách một nhà họ Cố, người ta thường nói bán anh em xa, mua láng giềng gần, có gì cần giúp đỡ, cháu cứ qua nhà tìm thím.”
Giang Hựu Đào gật đầu: “Vâng ạ, thím à, vậy cháu không khách khí đâu, công xã chúng ta bán than đá ở chỗ nào vậy?”
“Mấy đứa muốn mua than đá hả, con trai thím làm việc ở chỗ trạm than, để thím bảo nó kéo về cho cháu, cháu không cần lo.”
“Như thế không được, quá phiền phức…”
Hai người ở bên đường nói chuyện, sau cùng Giang Hựu Đào kinh nghiệm không đủ thảm bại, bà Trương mặt đầy kiêu ngạo, nhà bà ấy giúp đỡ cô giáo giải quyết một nan đề như thế, nhất định cô giáo sẽ có ấn tượng tốt với Lập Xuyên nhà bà ấy.
Lập Xuyên nhà bà ấy làm công nhân là chuyện ván đã đóng thuyền.
Giang Hựu Đào cảm thấy không thể vô duyên vô cớ nhận lễ lớn như vậy của người ta, cô nên đáp lễ.
Hôm nay Phó Thiệu Hoa đưa đến đường trắng và sữa mạch nha rất tốt.
Nhân viên mua bán hợp tác xã đến, mọi người như bầy ong chạy vào trong, bà Trương chạy còn không quên kéo cả Giang Hựu Đào.
Sau khi vào trong, bà Trương chạy đi đến quầy cá hố, Giang Hựu Đào đi thẳng đến quầy vải bông khỉ.
Thứ này không cần phiếu để mua, nhưng giá cả đắt đỏ, còn chẳng phân biệt lớn nhỏ, cô mua một lúc sáu tấm, ba người bọn họ, mỗi người hai tấm, mùa đông phải dựa vào nó để ở bên ngoài yểm trợ mạng nhỏ.
Bà Trương mua rất nhiều cá hố, lúc Giang Hựu Đào chạy đến, bà ấy lại giúp Giang Hựu Đào tranh được hai cân.
Từ hợp tác xã mua bán đi ra, bà Trương nói với Giang Hựu Đào.
“Sau này cháu muốn mua gì cứ nói với thím, cô bé bán hàng ở trong hợp tác xã mua bán là cháu gái của thím.”
Ánh mắt Giang Hựu Đào sáng lên, có chút xấu hổ.
“Vậy không tốt lắm, chẳng phải là thêm phiền phức cho cô ấy sao?”
Bà Trương xua tay: “Có gì đâu, dù sao đồ cần phải bán, bán cho ai mà không phải bán.”
Hai người vừa nói vừa đi đến hẻm Hạnh Phúc, đúng lúc gặp được mẹ Cố từ trong ngõ nhỏ đi ra.
Bà Trương và mẹ Cố chào hỏi, nhỏ giọng nói với Giang Hựu Đào: “Cháu biết con dâu của bà ấy, cô Lâm đúng không? Thím nói cho cháu biết, đó cũng không phải người phụ nữ tốt lành gì đâu.”
Chuyện liên quan đến Lâm Mạn Nhu, Giang Hựu Đào lập tức hứng thú.



Bạn cần đăng nhập để bình luận