Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 127 - Lợp nhà



Chương 127 - Lợp nhà



Chương 127: Lợp nhà
Lúc làm việc, Giang Hựu Đào đã nói với đám người Từ Đại Chủy thời gian lợp nhà, đám người Từ Đại Chủy vỗ ngực bảo đảm nhất định sẽ lợp cho cô căn nhà đẹp đẽ.
Bên kia Cố Niệm Vi cũng nói với thím Đào về ngày kéo gạch đất.
Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ chờ ngày nghỉ.
Ngày nghỉ, thời tiết rất đẹp, trời vừa sáng, chồng của Từ Đại Chủy đã dẫn đầu một hàng thôn dân khiêng xẻng đến điểm thanh niên trí thức.
Bởi vì sắp lợp nhà, Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào một đêm không ngủ, sáng sớm đã đến, đám người Lý Vân Anh cũng chưa từng tham dự chuyện lớn như lợp nhà, đối với chuyện này cực kỳ tò mò, cũng thức dậy từ sớm.
Chồng của Từ Đại Chủy – Chú Mãn Điền là một người đàn ông kiệm lời, lúc mùa đông nông nhàn, bọn họ cũng ra ngoài kiếm việc, lợp nhà là nghề của bọn họ.
Nghe Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào nói xong bố cục và ý tưởng của bọn họ, ông ta gật đầu.
“Chú biết lợp lại như thế nào rồi, các cháu yên tâm, nhất định sẽ làm cẩn thận cho các cháu.”
Hai người Giang Hựu Đào gật đầu: “Làm phiền các chú.”
Chú Mãn Điền không nói chuyện, chỉ bố trí thôn dân mình dẫn đến bắt đầu công việc.
Lúc này khó khăn, chỉ cần là việc có thể kiếm ra tiền, mọi người ra sức làm, cho dù là ăn hay tiền công, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đều cung cấp đủ, nghĩ đến lợp nhà xong sẽ có một khoản tiền bỏ túi, tết năm nay có thể mua thêm ít kẹo cho bọn nhỏ trong nhà, mọi người ra sức làm.
Đám nam thanh niên trí thức cũng theo đến làm, đây ít nhiều cũng xem như chuyện của điểm thanh niên trí thức bọn họ, điểm thanh niên trí thức luôn hô hào hai chữ đoàn kết, nếu bọn họ không đến, ít nhiều có chút không thích hợp.
Thời buổi này lợp nhà rất đơn giản, xây xong tường sẽ bắt đầu dựng cột, lợp mái, lợp mái xong thì đến cửa…
Chồng thím Trương Nhị nhận làm giường đất, sau khi nghe yêu cầu của hai người Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi, ông ta chọn nơi làm giường đất, lại dọc theo giường này, bố trí mỗi giường một bếp lò nhỏ.
Bếp lò nhỏ này vào mùa đông sẽ mang đến tác dụng rất lớn.
Mùa đông ngồi ở phía trên, nước sôi lúc nào cũng có, thoải mái lại tiện.
Phòng ở của hai người không lớn, người đến giúp đỡ lại đông, từ lúc xây nền đến lợp nhà tổng cộng dùng đến mười ngày.
Lúc kết tiền công, lại phơi khô đốt giường đất hai ngày, Giang Hựu Đào bọn họ chuyển nhà mới.
Chuyển nhà rồi, bọn họ sẽ không cùng đám Vương Thiện Hỉ ăn cơm.
Ngày chia tay, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi ăn cơm.
Cố Niệm Vi lấy từ trong không gian ra hai cân thịt lợn, Giang Hựu Đào mua hai con cá ở trên công xã.
Bữa tiệc này là bữa ăn phong phú chưa từng có ở điểm thanh niên trí thức.
Triệu Vĩnh Lan đi qua đi lại, không muốn đến nhà họ Tô ăn cơm, chờ Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi mời cô ta vào vị trí.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi không định để ý đến cô ta, Triệu Vĩnh Lan lại không kéo xuống mặt mũi ở lại ăn, sau cùng chỉ có thể rầu rĩ không vui đến nhà họ Tô.
Giờ ăn cơm của nhà họ Tô đã qua, Chu Nguyệt Mai sẽ không đặc biệt chờ riêng Triệu Vĩnh Lan, lúc cô ta đến người nhà họ Tô đã ăn gần xong
Triệu Vĩnh Lan cầm hộp cơm đến phòng bếp, trong nồi, cháo chỉ còn một ít, bỏ vào hộp cơm còn chưa che được đáy.
Đồ ăn trên bàn cũng chỉ còn lại ít canh.
Tính tình Triệu Vĩnh Lan không nhịn được.
“Thím Nguyệt Mai, cháu đến nhà thím ăn cơm là mang theo lương thực cộng phí củi lửa, thím chỉ phần cháu chút đồ ăn như vậy, thích hợp không?”
Chu Nguyệt Mai nhìn qua hộp cơm của Triệu Vĩnh Lan, bĩu môi.
“Ngại quá Tiểu Triêu, thím quả thật không chú ý, cháu xem nhà thím đông trẻ con, ít nhiều có chút không rảnh để ý.”
“Thím chắc chắn đã phần đồ ăn cho cháu, khẳng định là đứa nhỏ nào lén thím ăn vụng đồ ăn phần cho cháu. Cháu yên tâm, chờ lát nữa thím sẽ điều tra, điều tra được tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho nó.” Lời nói của Chu Nguyệt Mai mang theo vài phần có lệ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận