Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 271 - Gặp Lại



Chương 271 - Gặp Lại



Chương 271: Gặp Lại
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi không đưa ra lời mời thầy Trương ăn cơm, ở thời đại này, giới hạn giữa nam và nữ cực kỳ lớn, chỉ cần một chút chuyện nhỏ là có thể truyền đi vài phiên bản, bọn họ muốn cảm ơn thầy Trương thì chỉ có thể tìm cách khác.
Chờ đến khi không còn ai, bọn họ lại đi vào hai phòng xem.
Hai phòng này không lớn, nhưng dài, bên cạnh cửa sổ là giường đất hai mét, từ giường đất đi xuống dựa vào vị trí tường mà một chiếc bàn nhỏ, đồ trên đó đều được rửa sạch sẽ.
Phòng ở như vậy quả thật không tồi, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi quyết định ngày mai sẽ dọn đến đây.
Hôm nay quá lạnh, chuyện chuyển nhà cần làm sớm, không nên để lâu.
Hai người khóa cửa lại rời đi.
Nhà họ Cố ở bên cạnh còn đang ăn cơm, em gái của Cố Hán Thân nghe xong động tĩnh nhà họ Trương, bèn nói.
“Phòng nhà họ Trương cho thuê à?”
Mẹ Cố bưng bát gật đầu: “Ừ, cho thuê, là giáo viên chỗ trường Mạn Nhu, hai thanh niên trí thức, mẹ nghe người ta nói dáng dấp xinh đẹp, Mạn Nhu, mấy đứa quen thân sao?”
Lâm Mạn Nhu có chút thất thần lắc đầu: “Hôm nay bọn họ mới vừa đến trường, chưa nói được mấy câu.”
Mẹ Cố à một tiếng, không nói chuyện nữa, chuyên tâm ăn cơm.
Lâm Mạn Nhu nhìn qua sân nhà họ Trương ở bên cạnh.
Kiếp trước cô ta ở chung với nhà họ Cố không hòa thuận, nhất là mẹ Cố và em gái Cố Hán Thanh của Cố Hán Thân, bọn họ đối chọi gay gắt, nhìn thấy nhau là ầm ĩ.
Cô ta thật sự tức giận, cho nên thuê nhà họ Trương ở bên cạnh.
Về sau cô ta và Cung Húc Ba lăn lộn với nhau, mỗi đêm khuya, Cung Húc Ba sẽ đến căn nhà đó cùng cô ta lén lút gặp nhau, có đôi khi lúc hai người mây mưa, sẽ nghe thấy người nhà họ Cố ở trong sân nói chuyện.
Mỗi lúc như vậy, Cung Húc Ba cực kỳ dũng mãnh, cô ta cũng cảm thấy vô cùng kích thích.
Sống lại quay về, cô ta chán ghét Cung Húc Ba, cũng chán ghét nhà hàng xóm bên cạnh, bây giờ nó bị cho thuê, cô ta lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Ở xung quanh nơi này, nhà họ Cố không tính là nhỏ, nhưng người nhà họ đông, so với việc ở một mình, vẫn thiếu chút riêng tư.
Nhất là Cố Hán Thanh, cả hai đời cô ta đều không thích cô em chồng này, mỗi ngày kêu quát quát, cực kỳ có thành kiến với bà chị dâu này, đúng là dáng vẻ cô em chồng xảo quyệt, nhìn thôi cũng khiến cô ta thấy phiền.
Nếu không phải bây giờ cô ta muốn sống tốt với Cố Hán Thân, sau này có thành tựu lớn, cô ta còn lâu mới kiên nhẫn như vậy,
“Nào Hán Thanh, em ăn trứng đi.”
Lâm Mạn Nhu gắp trứng gà cho Cố Hán Thanh.
Cố Hán Thanh cũng nhìn Lâm Mạn Nhu, ánh mắt có chút nghi hoặc, trong khoảng thời gian này, Lâm Mạn Nhu trở nên kỳ quái, không cãi nhau với cô ấy, đối xử với cô ấy cũng tốt hơn nhiều.
Cố Hán Thanh suy nghĩ một lát, sau cùng không ăn trứng gà mà Lâm Mạn Nhu gắp, cô ấy mang thù, trước kia Lâm Mạn Nhu nói cô ấy là kẻ ăn không ngồi rồi, cô ấy vẫn còn giận, trừ khi Lâm Mạn Nhu xin lỗi cô ấy, nếu không bọn họ sẽ không tốt hơn.
...
Từ trong sân nhà họ Trương đi ra, Giang Hựu Đào nhìn thấy ở đầu hẻm có viết một tấm bảng, bên trên viết hẻm Hạnh Phúc.
Tên rất dễ nghe, ngụ ý cũng tốt.
Lúc đi ngang qua bưu cục, vừa khéo nhìn thấy Phó Thiệu Hoa từ bên trong đi ra.
Phó Thiệu Hoa nhìn thấy Giang Hựu Đào, ánh mắt sáng lên, vội vã đi đến.
“Đồng chí Giang, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Cố Niệm Vi ở bên đã bị anh làm lơ.
Cố Niệm Vi cũng không giận, gạt chân chống xuống ngồi xem diễn.
Dáng dấp Giang Hựu Đào xinh đẹp, đôi mắt sáng động lòng người, đứng chung với soái ca Phó Thiệu Hoa, đúng là đẹp mắt.
“Đồng chí Phó, trùng hợp thật, trong khoảng thời gian này anh bận gì vậy, sao không thấy anh đâu?”
Giang Hựu Đào và Ứng Triều Vinh, Ứng Thái Hà, mỗi tháng ít nhất cũng phải viết hai bức thư qua lại, hai lần trước cô đến bưu cục gửi đặc sản về cũng không gặp Phó Thiệu Hoa.
Phó Thiệu Hoa đã lâu không đến Liễu Thụ Câu bọn họ đưa thư.



Bạn cần đăng nhập để bình luận