Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 72 - Du Đào, cháu còn chưa trả lời vấn đề của thím đâu



Chương 72 - Du Đào, cháu còn chưa trả lời vấn đề của thím đâu



Chương 72: Du Đào, cháu còn chưa trả lời vấn đề của thím đâu
Từ Đại Chủy và thím Trương Nhị cũng hưng phấn nói: “Ai da, người đàn ông này được đấy, Trung Quốc mới còn có thể hưởng thụ tề nhân chi phúc, chậc chậc chậc…”
Thím Tưởng Tứ hưng phấn đến mức mặt đỏ rần lên: “Cũng không biết buổi tối bọn họ ngủ như thế nào, thím nghe nói nhà các cháu trong thành phố đều nhỏ, nếu thật sự ngủ chung trên một chiếc giường đất, ai da, nếu Khẩu Tử nhà tôi biết, nhất định hận không thể một đổi một với ông ta.”
Nói đến đề tài sắc tình, lời nói của ba người càng lúc càng nhiều, lại kể đến chuyện trong thôn.
“Nhắc đến mới nhớ trước kia trong thôn chúng ta cũng có một gia đình như vậy, chẳng qua tình huống không giống với bên cháu lắm.” Thím Trương Nhị nói với Giang Hựu Đào: “Trước khi chồng của Lương Thiết Hoa tổ một chưa chết cũng lạp bang sáo.”
Lạp bang sáo là một tập tục nghỉ kết hôn trong quá khứ, nói về việc người chồng bệnh nặng không cách nào nuôi được gia đình, người vợ sẽ tuyển một người đàn ông thân thể cường tráng, tâm địa thiện lương về kiếm tiền cung cấp tiền sinh hoạt cho cả nhà.
Loại quan hệ hôn nhân này đã không còn ở đời sau, hiện tại tuy không thấy nhiều nhưng vẫn có.
“Vận khí của Lương Thiết Hoa coi như không tệ, hai người đàn ông trước sau đều rất tốt, người chồng đầu kia của cô ta chết rồi, người sau cùng cô ta sống tốt, cô ta sinh được năm người con, có hai là con của người trước, nhưng cháu nhìn xem, người đàn ông kia của cô ta đối xử với hai đứa con của người trước không khác gì con mình.”
Người phụ nữ tên Lương Thiết Hoa này Giang Hựu Đào biết, đó là một người phụ nữ trầm mặc nhỏ gầy, chồng bà ta cao to, nhìn qua còn nhỏ hơn bà ta mấy tuổi, trước đó có một lần Giang Hựu Đào tan làm về, còn chứng kiến chồng bà ta đặc biệt nán lại chờ để giúp bà ta vác cuốc về.
Thím Tưởng Tứ phản bác thím Trương Nhị: “Tình huống này sao thể giống nhau được, Thiết Hoa nói rõ tình huống của mình, sẵn lòng lạp bang sáo thì đến, không muốn cô ta cũng đâu miễn cưỡng, thuộc về hai bên tự nguyện.”
“Đúng vậy, chuyện mà Hữu Đào kể là người phụ nữ vô trách nhiệm ném đứa nhỏ nhà mình đến trước cửa nhà người ta, đứa nhỏ trưởng thành. Cô ta mới trở về hái đào, đoán chừng cô ta còn nghĩ ba đứa nhỏ của mình lớn rồi, bọn chúng có thể làm chủ cho cô ta, tốt nhất là để cho cha nuôi ly dị mẹ nuôi, trở thành người một nhà với cô ta đấy.”
Thím Trương Nhị xì một tiếng: “Bàn tính gõ thật vang, tôi ở Đông Bắc còn có thể nghe thấy rõ, các bà nói xem mẹ nuôi bọn nhỏ là người như thế nào? Chính mình không bệnh không tàn phế, vì sao lại đi làm mẹ nuôi người ta? Bốn đứa nhỏ một đứa cũng không phải do cô ta sinh ra, tốn công tốn sức nuôi còn người ta khôn lớn, kết quả không vớt được gì, chậc chậc.”
“Có thể là người như thế nào được chứ, đoán chừng đầu óc không được bình thường nhỉ?” Ba người thảo luận rất nhiệt tình.
Trong lòng Giang Hựu Đào đổ mồ hôi, cảm thấy cuối cùng bản thân cũng đem vấn đề trước đó của bọn họ lừa gạt qua.
Trong lòng cô còn đang cảm thấy may mắn, Từ Đại Chủy lại mở miệng nói.
“Du Đào à, cháu còn chưa trả lời vấn đề kia của thím đâu, ba đứa nhỏ nhà bọn thím, ai ưu tú hơn?”
Ba người bọn họ quả thật là chị em tốt, nhưng ba người vẫn muốn so với nhau, lúc còn trẻ so chồng, có con thì so con, sau khi con cái lập gia đình thì so con dâu, con rể, có cháu nội cháu ngoại lại bắt đầu so cháu.
Bọn họ so mấy chục năm không thắng không bại, lúc này thật vất vả mới có một trọng tài, ba người nhìn chằm chằm vào Giang Hựu Đào, đợi cô nói ra đáp án.



Bạn cần đăng nhập để bình luận