Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 250 - Bàn bạc



Chương 250 - Bàn bạc



Chương 250: Bàn bạc
Sau cùng bí thư Thẩm mắng đủ rồi, ông ấy cho người gọi chủ nhiệm bên cách ủy hội đến, loại phong kiến mê tín như thế này đều do cách ủy hội quản.
Chủ nhiệm của cách ủy hội đang lo không tìm được cơ hội lập công, trong nháy mắt đã có người đưa đến cửa, đương nhiên là mừng rỡ không thôi.
Một đám người vừa mới đi ra cửa, đám người công an Hồ cũng đến, bí thư Thẩm đi lên trước cùng công an Hồ nói chuyện.
“Chúng tôi đang định đi tìm bên ông đấy.”
Bí thư Thẩm không nói nhiều lời vô nghĩa, dăm ba câu đã kể qua mọi chuyện cho công an Hồ nghe.
Công an Hồ chờ ông ấy nói xong, mới nói.
“Thật trùng hợp, bên tôi đến tìm ông cũng vì chuyện này, tối qua hai đứa cháu trai của Từ Lương Tài đi đến điểm thanh niên trí thức của Liễu Thụ Câu phóng hỏa, bị người đại đội Liễu Thụ Câu suốt đêm đưa đến chỗ chúng tôi, trải qua thẩm vấn, bọn họ nói mọi chuyện mình làm là do Từ Thúy Liên sai khiến.”
Đám người công an Hồ vốn định đi, lại nhìn thấy đám người Lưu Mãn Trụ sôi nổi đi về phía mình, dứt khoát đứng ở bên ngoài chờ đi cùng.
Tốt xấu gì cũng hợp tác phá án qua vài lần, không thiếu lần này.
Bí thư Thẩm nghe xong mặt càng đen lại.
Người Liễu Thụ Câu đúng là có năng lực, làm phong kiến mê tín thì thôi, còn xúi cháu trai mình phóng hỏa.
Sau khi trở về từ đêm qua đến giờ, kế toán Từ thức trắng cả đêm, ông ta tìm một cái ghế ngồi ở trong sân, bà cụ Từ cũng không ngủ được, nhìn ông ta giống như cái cột gỗ ở đó, giận sôi máu.
“Ông nhìn ông xem, ông ngồi đó làm gì?”
Kế toán Từ không để ý đến bà ta, vẫn ngồi như vậy.
Bà cụ Từ trợn trắng mắt, đi về phía phòng bếp.
Cháu gái lớn của bà ta có phúc khí, đã cứu con trai của lãnh đạo huyện thành, còn đã cứu lão xưởng trưởng một mạng, đứa con thứ hai của bà ta cũng là người có bản lĩnh, quen biết nhiều người, bà ta hoàn toàn không cần lo lắng.
Đối với dáng vẻ như trời sắp sập xuống của kế toán Từ, trong lòng bà ta tràn đầy khinh thường.
Bà ta ở trong bếp nấu cơm, đột nhiên nhớ đến cuộc sống năm đó bà ta làm nha hoàn cho nhà giàu.
Nhà chủ bà ta có một vị thiếu gia, lớn hơn bà ta hai tuổi, dáng dấp anh tuấn lại có văn hóa, một thân trường bào ở hành lang đọc sạch là dáng vẻ mà cả đời này bà ta không sao quên được.
Trước khi bị bán đi, cô chủ của bà ta đã nói qua, cậu chủ đã ướm lời, chờ bà ta lớn hơn chút sẽ gọi bà ta đến trước mặt hầu hạ.
Bà cụ Từ oán hận chọc bát, nếu như cô chủ của bà ta không phạm tội, đám nha hoàn bọn họ sẽ không bị bán đi, nếu như không bị bán, bà ta đã sớm trở thành vợ bé của thiếu gia.
Cho dù cải cách ruộng đất bà ta cũng không sợ, cậu chủ nhà bà ta có tiền, tùy tiện ném ra là đủ ăn đủ uống.
Bị nhà họ Từ mua về, ăn không ngon, mặc không đủ ấm, còn phải gả cho một kẻ hèn nhát như kế toán Từ, một chút cũng không có tiền đồ.
Bà cụ Từ nấu xong cơm, đáng tiếc không ai có tâm trạng ăn.
Bà ta một mình ăn no.
Vừa mới đặt bát xuống, Từ Chí Cường và Lý Ngân Phượng đã về, tối hôm qua hai vợ chồng nhận được điện thoại từ nhà gọi đến liền đứng ngồi không yên, thật vất vả chờ đến hừng đông, nhanh chóng ngồi chuyến xe sớm nhất về.
“Sao lại thế này, Từ Mãn Thu đâu?” Từ Chí Cường mặc bộ đồ lao động màu lam mới tinh, từ khi bắt đầu vào cửa đã tìm bóng dáng Từ Mãn Thu.
Cho dù Lý Ngân Phượng có sốt ruột cũng trang điểm chỉnh tề, bà ta mặc một thân áo khoác màu vàng nhạt, thậm chí dưới chân còn đi một đôi giày da.
“Lá gan của con nhóc chết tiệt kia cũng lớn quá nhỉ, con nói mẹ này, mẹ ép nó cũng quá độc ác rồi.”
Điều kiện gia đình của Lý Ngân Phượng tốt, lại sinh được đại phúc tinh, chính mình có công việc, phân lượng ở trước mặt bà cụ Từ không giống những người khác.
Bác gái cả và thím ba không dám nói, bà ta mở miệng ra nói thẳng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận