Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 89 - Nỗi khổ



Chương 89 - Nỗi khổ



Chương 89: Nỗi khổ
Ánh mắt Vương Thiện Hỉ nhìn Chu Chấn Viễn mang theo một chút xem kỹ, trong ánh mắt Triệu Vinh Quang lại ẩn chứa sự châm chọc, vẻ mặt Trương Tuệ Tuệ lộ ra lo lắng, cô ta muốn nói gì đó lại bị Lưu Anh Tuấn ở bên cạnh cô ta đè tay lại, Trương Tuệ Tuệ quay đầu nhìn sang anh ta, anh ta hướng về phía Trương Tuệ Tuệ lắc đầu.
Cô ta cắn môi, hạ quyết tâm không nói gì.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi liếc nhau, trên nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hai người bọn họ cũng không nói gì.
Đối với tâm tư của Chu Chấn Viễn, Triệu Vĩnh Lan vô cùng rõ ràng, đối với chuyện Chu Chấn Viễn lấy lòng, cô ta không tiếp nhận cũng không từ chối, hơn nữa còn cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác được người theo đuổi này.
Không chỉ có Chu Chấn Viễn, đám thanh niên trong thôn xum xoe với cô ta, cô ta cũng không từ chối.
Cô ta tích cực hưởng ứng đề nghị của Chu Chấn Viễn: “Tôi cảm thấy rất được, chờ tôi đi lấy đàn phong cầm của mình, hai chúng ta luyện tập trước một chút.”
Chu Chấn Viễn có chút hưng phấn, không chỉ vì Triệu Vĩnh Lan không từ chối, vị trí của Triệu Vĩnh Lan trong lòng anh ta còn không quan trọng như vậy.
Điều khiến anh ta hưng phấn chính là, rốt cuộc anh ta lại có thể được nổi bật ở nơi khác. Anh ta và Triệu Vĩnh Lan giống nhau, đều thích hưởng thụ ánh mắt ái mộ của người khác.
Thậm chí trong lòng anh ta từng cảm thấy tiếc nuối, nếu như nam giới có thể ba vợ bốn nàng hầu như trước thì tốt biết mấy, như vậy anh ta sẽ không phụ lòng mấy cô gái ái mộ anh ta.
Hơn nữa anh ta tin tưởng lấy năng lực của mình, đương nhiên sẽ làm cho những người phụ nữ của anh ta đều được sống ngày lành, cho dù năng lực của anh ta không đủ nuôi gia đình, anh ta cũng không cảm thấy gì.
Chẳng phải bây giờ luôn hô hào nam nữ bình đẳng à? Vậy trên phương diện nuôi sống gia đình, chẳng phải phụ nữ cũng nên bỏ thêm sức à?
Triệu Vĩnh Lan hứng thú bừng bừng lấy đàn phong cầm của mình ra, cùng Chu Chấn Viễn hợp tác.
Nghiêm túc mà nói, trình độ đánh đàn của cô ta không tồi, nhưng đâu thể nghe suốt đúng không? Việc này khiến cho người ta không còn tâm trạng đọc sách nữa, vì thế mọi người ở lại ủng hộ một lát, sau đó từng người rời đi.
Lý Vân Anh cùng hai người Giang Hựu Đào kể khổ: “Trời mưa, tôi muốn an tĩnh đọc một quyển sách sao mà khó khăn đến thế, rốt cuộc tôi cũng biết nỗi khổ của đám người Chu Linh Linh rồi.”
Trong điểm thanh niên trí thức có người thích nổi bật, người này còn là người chơi nhạc cụ nữ, như vậy lỗ tai những người còn lại nhất định sẽ bị độc hại.
Ngày hôm qua sau khi Giang Hựu Đào trở về đã kể lại chuyện gặp Chu Linh Linh trên xe cho Lý Vân Anh nghe, đối với việc người bạn này còn nhớ đến mình, Lý Vân Anh rất vui, theo đó nói nhiều hơn với Giang Hựu Đào.
Giang Hựu Đào cùng Cố Niệm Vi liếc nhau, trong mắt hai người hiện ra thống khổ.
Giang Hựu Đào sâu kín thở dài một hơi, cô nhìn về phía màn mưa bên ngoài phòng, đưa ánh mắt nhìn về phía đông điểm thanh niên trí thức, chỗ đất trống nhô lên chỗ chân núi kia.
Đám người Lý Vân Anh bọn họ đều rất chăm chỉ, mảnh đất kia trồng rau xanh, chờ qua mười ngày nửa tháng nữa, thu hoạch đám rau xanh kia phơi thành rau khô, đến mùa đông, đây xem như nguồn thu lương thực lớn nhất của nhóm thanh niên trí thức.
“Chị Vân Anh, chị nói xem thanh niên trí thức chúng ta có thể tự mình xây nhà không?"
Lý Vân Anh ngẩn người: “Việc này em phải đi hỏi qua đại đội trưởng, chị quả thật không biết việc này.”
Chủ yếu là trước đó nhóm thanh niên trí thức chưa từng nói ra muốn tự mình lợp nhà, dù sao bọn họ cũng không phải người địa phương, mặc dù xuống nông thôn tham gia vào đội sản xuất, nhưng trong đầu bọn họ không thừa nhận mình là dân quê.



Bạn cần đăng nhập để bình luận