Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 368 - Trương Thủy Tú



Chương 368 - Trương Thủy Tú



Chương 368: Trương Thủy Tú
Lúc bọn họ đi tản bộ về đến nhà lại thấy ba chị em Vu Đại Nha.
Bọn nhỏ mặc áo bông có rất nhiều mảnh vá chơi ở đầu ngõ.
Trời lạnh, nước mũi chảy ròng ròng, nhưng không ai vào nhà.
Đi vào hẻm Hạnh Phúc, sạp buôn dưa của mấy người bà Trương đúng giờ mở, Giang Hựu Đào lấy hạt dưa trong túi chia cho mỗi người một ít, quang minh chính đại sáp đến bên cạnh nghe.
Đúng là trùng hợp, bọn họ đang nói chút chuyện nhà Trương Thủy Tú, đây cũng chính là tiết mục đám người ba Trương giữ lại.
Dù sao ở toàn bộ công xã Tảo Hương này, người như Trương Thủy Tú đúng là hiếm có khó tìm.
Trên thực tế Giang Hựu Đào biết rõ tương lai Đường Uyển sẽ cùng cô ta kề vai sát cánh mà đi, nhưng hiện tại chuyện này chỉ cô biết, người khác còn chưa biết rõ.
Loại cảm giác có dưa mà không thể chia sẻ được, thật sự làm Giang Hựu Đào khó chịu.
Giang Hựu Đào lần nữa cảm khái chính mình thận trọng, tình nguyện để mình nghẹn cũng không ra ngoài nói chuyện người khác, nếu như cô là người miệng rộng, hệ thống ăn dưa nhất định không chọn cô làm ký chủ.
Đột nhiên nghe được một đợt tự khoe khoang, hệ thống ăn dưa thật sự không nhẫn tâm nói cho cô biết, đó là vừa hay nó không tìm được ai, mà Giang Hựu Đào lại tương đối xui xẻo, đúng lúc bị sét đánh chết.
Rõ ràng bọn họ cần lẫn nhau, cho nhau thành toàn.
Giang Hựu Đào hít hà một đợt, sau đó hỏi vợ Trương Ngọc Binh:
“Cô nói xem vì sao lạnh như vậy mà Vu Đại Nha còn chơi ở bên ngoài, vừa rồi bọn tôi còn thấy tụi nhỏ lạnh đến mức chảy cả nước mũi.”
Vợ Trương Ngọc Binh đáp: “Còn có thể là gì được, nhất định là Vu Quốc Trụ muốn cùng Trương Thủy Tú làm chuyện kia, Trương Thủy Tú sợ bọn nhỏ quấy rầy hai vợ chồng, cho nên đuổi chúng ra ngoài.”
Vẻ mặt Trương Ngọc Binh tràn đầy khinh thường.
Bà Trương cũng nói: “Trương Thủy Tú này đúng là không phải người, cũng không biết cô ta nghĩ gì, chỉ cần Vu Quốc Trụ muốn, cô ta có thể quỳ xuống liếm đế giày cho cậu ta.”
“Không có Vu Quốc Trụ, chỉ sợ cô ta không sống nổi.”
Chồng bà Trương đã chết được mười năm, trừ khi là lúc tức giận mắng chửi con cái, nếu không từ trước đến nay bà Trương không nghĩ đến ông ta.
Thậm chí mấy năm đầu tình nồng lúc mới kết hôn, bà ấy cũng không giống Trương Thủy Tú, cả ngày muốn làm chuyện kia.
Bà cụ ở số bốn hẻm Hạnh Phúc nói.
“Không phải cô ta không rời được Vu Quốc Trụ, là cô ta không rời khỏi đàn ông được, nếu đổi thành một người đàn ông khác, cô ta vẫn là dáng vẻ đó, cô ta sẽ không coi chính mình làm người.”
Cùng cách nói, Giang Hựu Đào từng nghe qua, nhưng người thật việc thật, lần đầu tiên cô nghe thấy.
Hiện tại Từ Mãn Thu nghe những chuyện này rất nghiêm túc.
Từ sau khi rời khỏi nhà họ Từ, cô ấy cảm thấy chỗ nào cũng mới mẻ, cả ngày tươi sáng.
Cố Niệm Vi không nhịn được mà tiếp lời: “Vậy cũng không cần đuổi mấy đứa nhỏ ra ngoài chứ, hôm nay đại hàn, không sợ bị bệnh sao?”
“Trong lòng Trương Thủy Tú, chồng xếp số một, đứa nhỏ xếp sau, dù sao ở trong lòng cô ta, chồng không dễ tìm, đứa nhỏ không có có thể sinh lại.”
Nghe lời này, trong lòng Giang Hựu Đào cực kỳ cảm khái.
Trương Thủy Tú và Đường Uyển này thật đúng là đôi rồng phượng ở công xã Tảo Hương, lý niệm của hai người thật đúng là đưa vào sách đỏ.
Nếu hai người này thành chị em, nhất định mỗi ngày không thiếu đề tài.
Lại hàn huyên về Trương Thủy Tú mấy câu, vợ Trương Ngọc Binh chuyển chủ đề đến trên người Ngưu Tuấn Chính – Chồng chưa cưới của Đường Uyển.
“Ngày hôm qua lúc tôi về nhà mẹ đẻ, cô gái mà trước đó kết đối tượng với Tịch Chí đúng là không ổn, đôi mắt vô thần, mắt sưng đỏ, đi đường như hồn ma, thật đúng là sợ cô ấy nghĩ không thông.”
“Đứa nhỏ Ngưu Tuấn Chính kia cũng mệnh khổ, hai người gặp nhau trên phố, cô gái kia nhìn cậu ta, nước mắt tí tách chảy xuống, vành mắt Ngưu Tuấn Chính cũng đỏ lên, nghiệp chướng mà.”
“Hai đứa nhỏ cùng nhau lớn lên, mới 5 – 6 tuổi, Ngưu Tuấn Chính đã dám cùng Chu Xảo Xảo túm tóc đánh nhau với bé trai, chờ đến khi hai người lớn hơn, càng là như hình với bóng, người trong thôn chúng tôi, có ai mà không tự nhận định bọn họ là một đôi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận