Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 396 - Vợ chồng nói chuyện



Chương 396 - Vợ chồng nói chuyện



Chương 396: Vợ chồng nói chuyện
Hà Thục Lệ và Đỗ Nguyên Châu sống chung với nhau quá nhiều năm, cô ấy rất hiểu rõ anh ta.
Đời trước Đỗ Nguyên Châu vẫn luôn muốn có con, cô ấy cũng thế, đối với chuyện nhận nuôi Vu Đại Hà, cô ấy vui mừng chuyện thành.
Hai vợ chồng xem như có chung suy nghĩ, hiện tại cô ấy không muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ, lại cảm thấy cách làm của Đỗ Nguyên Châu quá khiến cô ấy tức giận.
Năm nay Đỗ Nguyên Châu cũng đã 29 tuổi, qua tháng tám năm nay, anh ta sẽ 30 tuổi.
Ở độ tuổi này, những người khác đã có mấy đứa rồi, mỗi khi nhìn thấy đứa nhỏ nhà người khác đi qua, Đỗ Nguyên Châu hâm mộ không thôi.
Nhưng anh ta không đến mức chấp niệm nhất định phải có một đứa con, sở dĩ anh ta muốn có đứa nhỏ là vì anh ta luôn cảm thấy Hà Thục Lệ rất cô đơn.
Công việc của anh ta thường xuyên phải lên núi xuống nông thôn, có những lúc vừa đi là mấy ngày, một mình Hà Thục Lệ ở nhà, cô đơn lẻ loi, có lúc Đỗ Nguyên Châu nghĩ lại, cảm thấy đau lòng và áy náy.
Năm đó nếu như không phải anh ta, Hà Thục Lệ sẽ không sảy thai, bị thương thân thể, còn luôn bị cha mẹ anh ta chế nhạo.
“Chỉ là anh cảm thấy em quá cô đơn.” Đỗ Nguyên Châu nói.
Hà Thục Lệ biết rõ tâm tư của Đỗ Nguyên Châu, nhưng cô ấy biết rõ, có một số chuyện, nếu như cô ấy không đủ tàn nhẫn, ngoài miệng Đỗ Nguyên Châu đồng ý với cô ấy, nhưng sau này vẫn còn tái phạm.
“Hay là chúng ta ly hôn đi, dựa vào điều kiện của anh, anh dễ dàng tìm được người mới, đến lúc đó sinh đứa nhỏ thuộc về mình.”
Suy nghĩ này, nửa đời sau của kiếp trước, Hà Thục Lệ thường xuyên nghĩ đến.
Cô ấy nghĩ, nếu như trước đó cô ấy và Đỗ Nguyên Châu ly hôn, Đỗ Nguyên Châu tái giá sinh ra con của mình, có lẽ kết cục của anh ta sẽ không bi thảm như vậy.
Tính tình anh ta tốt như thế, nhất định có thể sống tốt.
Anh ta sẽ có một người vợ dịu dàng hiền lành, hoặc là người vợ giỏi giang đanh đá, một đứa nhỏ thông minh đáng yêu, anh ta nhất định sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt.
Hà Thục Lệ mặc sức tưởng tượng lại bị Đỗ Nguyên Châu tức giận cắt ngang, trong mắt anh ta khó nhịn mà bốc hỏa.
“Hà Thục Lệ, em nghĩ như vậy sao? Nếu như anh ly hôn với em đi lấy người khác, anh còn xứng làm người ư? Hà Thục Lệ, em nói cho anh biết, suy nghĩ này đã có được bao lâu trong đầu em.”
“Hà Thục Lệ, anh nói cho em biết, Đỗ Nguyên Châu anh, cả đời này sẽ dây dưa với em, em đừng mong đá anh ra, dù sao hiện tại cũng là tự em nói, chờ em già rồi, em đừng hối hận lúc trước anh không nhận nuôi đứa nhỏ.”
Hà Thục Lệ nhìn Đỗ Nguyên Châu, cô ấy nở nụ cười nói: “Em vĩnh viễn sẽ không hối hận.”
Từ trong ánh mắt của vợ, Đỗ Nguyên Châu thấy được sự kiên định, anh ta nghĩ, không có con thì không có con, sau này anh ta dành thêm nhiều thời gian bên cạnh cô ấy là được.

Sau khi hai vợ chồng hiểu nhau hơn, Giang Hựu Đào cũng nhận được nhắc nhở từ hệ thống ăn dưa, thế giới nhỏ số tám tự chữa trị, đạt được 70%, 30% còn lại dựa vào thời gian.
Cô nhìn về phía quyển sách thứ sáu, màu đỏ trên đó chỉ còn lại một tầng nhạt, đại diện cho oán khí trong lòng Tô Giai Ninh đã được phát tiết ổn thỏa, Giang Hựu Đào đoán chừng, lấy tính tình của Tô Giai Ninh, Lục Hướng Tiền không sống được bao lâu.
Đối với thế giới nhỏ số tám Giang Hựu Đào vẫn nghi hoặc, cô điều tra thử nguyên nhân tan vỡ của nó.
Đọc đến sau cùng, không khác với suy đoán trước đó của cô lắm, Đỗ Nguyên Châu chết, ba chị em Vu Đại Nha chịu chế tài của pháp luật, với tư cách là nhân vật chính của cuốn sách kia, bọn họ đại diện cho chân thiện mỹ trong sách, Vu Đại Nha ngấp nghé cha nuôi, cùng với hai em trai dội nước bẩn cho cha nuôi.
Điều này khiến cho mặt đạo đức của cô ta dính vết bẩn, cũng khiến cho nhân phẩm Đỗ Nguyên Châu dính khuyết điểm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận