Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 512 - Khuyên nhủ



Chương 512 - Khuyên nhủ



Chương 512: Khuyên nhủ
Nó cảm thấy với tình yêu của Triệu Á Thanh dành cho Lưu Thế Dũng, cho dù hôm nay Lưu Thế Dũng đi đâm cha mẹ cô ta, cô ta đều có thể rộng lượng tha thứ cho Lưu Thế Dũng.
Ngày hôm sau là cuối tuần, dạy hết tiết cuối cùng của buổi sáng, Giang Hựu Đào mặc áo len và áo khoác dày đi về phía ngôi nhà nhỏ ở phía tây thành phố.
Khâu Phương vẫn đang ở chỗ này, Trịnh Tử Long nhận tiền của Lưu Thế Dũng, trước khi nhận được khoản tiền thứ hai vì sinh con cho Lưu Thế Dũng, cô ấy về chỉ bị Trịnh Tử Long xách đi bán cho người khác.
Lưu Thế Dũng đã trả tiền thuê nhà ở nơi này còn thừa nửa tháng, trong vòng nửa tháng này, cô ấy nên tìm đường ra cho mình.
Khi Giang Hựu Đào gõ cửa cô ấy đang ăn bữa sáng, cô ấy đội mưa tới mở cửa, tươi cười trên mặt đều là khi tới gần cửa mới xuất hiện.
“Anh…” Còn chưa nói xong, khi thấy người phụ nữ trẻ tuổi cầm ô thì nuốt trở về, tươi cười trên mặt cũng biến mất.
“Xin hỏi cô tìm ai?”
“Tôi tìm cô, Khâu Phương.” Giang Hựu Đào không nói chuyện của Khâu Phương cho Cố Niệm Vi nghe, từ tối hôm qua đến bây giờ cô đã suy nghĩ rất lâu, cô quyết định tự mình tới tìm Khâu Phương, cô hi vọng Khâu Phương hiểu rõ.
Nhân sinh, thực ra còn có rất nhiều lựa chọn.
Cô ấy đã thông suốt đến mức muốn hạ độc chết Trịnh Tử Long, cũng thông suốt dùng mình để báo thù Triệu Á Thanh, chưa hẳn không dám vạch trần vết sẹo, vì mình liều một phen.
Tâm trạng cô ấy muốn trả thù Triệu Á Thanh, Giang Hựu Đào có thể lý giải.
Đúng sai của phương pháp này, Giang Hựu Đào không đi đánh giá, cô chỉ cảm thấy vì trả thù Triệu Á Thanh mà hủy hoại mình, thật sự không đáng.
Người đàn ông như Lưu Thế Dũng là loại buồn nôn như một đồng tiền xu rơi ở trong nhà vệ sinh.
“Cảnh ngộ mà cô gặp phải, tôi hiểu rõ. Tôi đến đây không có ý chỉ trích cô, cũng không có ý dạy dỗ cô, tôi chỉ muốn nói với cô, quốc gia đang vô cùng coi trọng phương diện an toàn của bản thân nữ giới. Tình huống này của cô, hoàn toàn có thể tới hội liên hiệp phụ nữ tìm giúp đỡ.”
“Những lỗi lầm Triệu Á Thanh phạm phải, không đáng để cô hủy hoại mình trả thù, chứng cứ phạm tội của cô ta đã được giao đến bộ giáo dục, qua một thời gian nữa cô ta sẽ bị xử phạt.”
Giang Hựu Đào không cho Khâu Phương cơ hội nói chuyện, cô nhét một tờ báo vào trong lòng Khâu Phương, đây là tờ báo có bài báo chủ nhiệm Lý viết gửi cho nhật báo thủ đô.
“Cô hãy đọc kỹ bài báo này.” Sau khi Giang Hựu Đào nói xong thì rời đi.
Khâu Phương nhìn bóng dáng cô đi xa, ánh mắt nhìn tờ báo trên tay cô ấy.
Cô đọc hết một lượt, xác nhận mấy chữ hội liên hiệp phụ nữ huyện Dương Bình một lượt.
Bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng.
Cô ấy không để ý tới mưa to bên ngoài, cô ấy chạy như điên về phía hội liên hiệp phụ nữ, mưa dần dừng lại, cầu vồng treo cao trên bầu trời.
Khâu Phương lau nước mắt, đi vào văn phòng của hội liên hiệp phụ nữ.
Nếu có thể đường đường chính chính còn sống như người bình thường, người nào muốn kéo dài hơi tàn?

Khâu Phương người đầy nước mưa chạy vào trong văn phòng của hội liên hiệp phụ nữ, khiến đám chủ nhiệm Lý giật mình, chủ nhiệm Lý vội vàng cầm khăn lông đưa cho cô ấy.
Khâu Phương không quan tâm, cô ấy mở tờ báo nắm chặt trong tay ra, tờ báo không có một chút ẩm ướt, cô ấy đặt bài viết kia trước mặt chủ nhiệm Lý:
“Đây là bài viết mọi người viết sao? Đây là bài viết mọi người viết sao?”
“Là tôi viết, là tôi viết. Đồng chí, cô có chuyện gì thì cứ nói ra, chúng tôi sẽ giúp cô.”
Đây là lời nói êm tai nhất Khâu Phương nghe được trong hơn 4 năm qua, cô ấy không nhịn được ngồi xổm xuống, mất tiếng khóc nức nở.
Chủ nhiệm Lý vẫn đợi cô ấy, đợi Khâu Phương khóc đủ, cảm xúc ổn định lại, cô ấy mới nói chuyện của mình.
Sau khi chủ nhiệm Lý nghe xong, bảo cấp dưới đi tìm quần áo cho cô ấy thay, mới đưa cô ấy tới cục công an.
Trịnh Tử Long mua bán phụ nữ, đã làm trái với pháp luật.



Bạn cần đăng nhập để bình luận