Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 633 - Xa lánh



Chương 633 - Xa lánh



Chương 633: Xa lánh
Còn chuyện dùng nước trong phích nước nóng của người khác, Trương Lâm Tịch không cảm thấy có chút áy náy, là chuyện nhỏ mà, nước hết có thể đi lấy thêm?
Trương Lâm Tịch không chút để ý nói: “Tôi dùng, các cô đi lấy thêm đi.”
Giọng điệu theo lẽ đương nhiên, Chung Linh Linh sắp tức chết, không có nước nóng người nhiều, có người nào không muốn sạch sẽ ấm áp trước khi chui vào trong chăn?
Lúc này mọi người trong phòng tắm cũng kín, cô ấy muốn tiến lên lý luận, bị Cố Niệm Vi kéo lại:
“Chúng ta đừng chấp nhặt với cô ta, hiện giờ cô ta ở trên giường, nếu xảy ra chuyện gì chúng ta không thể nói rõ.”
Chung Linh Linh sắp khóc, cảm thấy mình rất ấm ức.
Ở nhà chị dâu cô ấy đã có đức hạnh này, sao đến trường cô ấy vẫn không thoát khỏi chị dâu thứ hai này?
Cố Niệm Vi vỗ bả vai của cô ấy: “Đi thôi, chúng ta cùng đi lấy nước.”
Giang Hựu Đào ôm lấy bả vai của Chung Linh Linh đi ra ngoài, mọi người mới về ký túc xá còn chưa cởi áo khoác, Phùng Vân Vân và Trình Lâm Phương liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người dứt khoát đi theo sau ra ngoài.
Trương Lâm Tịch đúng là làm quá, bọn họ là tới đi học không phải tới chăm sóc phụ nữ có thai, ở trong ký túc nói không chừng cô ta lại muốn nháo chuyện gì đó.
Đối đãi với người như Trương Lâm Tịch, bọn họ không thể trêu vào thì không thể tránh sao?
Trương Lâm Tịch cảm thấy mình bị xa lánh.
Cô ta cảm thấy cô gái nhỏ hiện giờ không được, không biết cách chiếu cố người già trẻ em người tàn tật.
Mọi người xếp hàng một tiếng, khi trở về đều sắp tắt đèn.
Mọi người tranh thủ thời gian đi rót nước, rửa mặt, ngày hôm nay đến lượt Phùng Vân Vân đi xách nước, cô ấy tranh thủ thời gian đi lấy nước, trở về để phích nước nóng dưới giường cô ấy, nằm lên giường là ngủ.
Khi Trương Lâm Tịch ngủ luôn cảm thấy không thoải mái, giống như có thứ gì đó đè nặng cô ta, cũng giống như có thứ gì đó sắp chui ra khỏi cơ thể cô ta.
Từ trước tới nay Trương Lâm Tịch chưa từng có loại cảm giác này.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi cô ta tỉnh lại toàn thân đều đau, nhưng mới khai giảng nên cô ta không muốn xin nghỉ, bởi vì hiện giờ cô ta mang thai, giáo viên không có ấn tượng tốt đối với cô ta lắm.
Nếu cô ta xin nghỉ nhiều lần, không nói trước có ảnh hưởng tới tốt nghiệp sau này hay không, ngay cả thái độ của giáo viên hướng dẫn đối với cô ta cũng không quá tốt.
Khi cô ta dậy trong phòng đã không có người, cô ta không muốn đến phòng tắm chen chúc, lập tức giống như hai ngày trước sờ phích nước nóng dưới giường Phùng Vân Vân, thì phát hiện ba phích nước nóng đều trống rỗng.
Trương Lâm Tịch bĩu môi, cô ta cảm thấy cô gái nhỏ hiện giờ đúng là keo kiệt.
Cô ta đi đến phòng tắm chậm rãi rửa mặt xong, mới đi tới nhà ăn.
Đám Giang Hựu Đào cũng vừa mới mua cơm sáng, Trương Lâm Tịch đi thẳng tới chỗ bọn họ.
“Trưởng ký túc xá, lấy cơm cho tôi chưa?” Trương Lâm Tịch nở nụ cười hỏi.
Chung Linh Linh phải mua cơm cho cô ta sao?
Nghĩ cái gì thế?
“Chưa. Không phải ngày hôm qua cô ghét bỏ tôi không biết mua cơm sao? Tự cô gọi đi.” Chung Linh Linh lạnh lùng nói.
Trương Lâm Tịch nhìn về phía cửa chắn một lát: “Ồ, cô nói xem sao cô còn mang thù như vậy, chẳng phải bữa sáng khác với bữa khác sao?”
“Tôi không phải là bảo mẫu của cô, cũng không phải cha của con cô, càng không phải cha mẹ cô, dựa vào cái gì tôi phải mua cơm múc nước cho cô? Cô thích ăn hay không thì tùy, không ăn thì sẽ bị đói.” Chung Linh Linh hiểu rõ, Trương Lâm Tịch không phải chị dâu cả của cô ấy, cô ấy không chiếu cố Trương Lâm Tịch người nào nói được gì?
Giống như Giang Hựu Đào nói, chiếu cố cô ta là tình cảm, không chiếu cố là an phận.
Trước mặt bao người Trương Lâm Tịch cảm thấy khó chịu muốn chết, đám Giang Hựu Đào đã cầm hộp cơm rời đi.
Buổi sáng bọn họ rời giường động tĩnh không lớn, nhưng không coi là nhỏ, Trương Lâm Tịch còn mở mắt nhìn bọn họ mấy lần, nhưng hết lần này tới lần khác không dậy nổi, phải đợi bọn họ rời đi cô ta mới dậy được, sau đó hùng hồn tới chỗ bọn họ đòi cơm.
Người nào sẽ nuông chiều cô ta, thích ăn hay không thì tùy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận