Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 740 - Từ chối



Chương 740 - Từ chối



Chương 740: Từ chối
Tô Trí Viễn lẳng lặng nhìn cô ta, đợi cô ta nói xong, Tô Trí Viễn lạnh nhạt hỏi: “Muốn bao nhiêu?”
Trên mặt Bạch Diễm Lan lộ ra tươi cười, nghĩ tới khi Vương Ngọc Vinh cầm được món đồ chơi thỏa mãn nhưng vẫn nhìn lén đồ chơi trong tay em trai, nên nói:
“20.”
Bạch Diễm Lan đang đợi Tô Trí Viễn lấy tiền ra.
Tô Trí Viễn vẫn luôn hào phóng như vậy.
Ông nội bà nội anh ta thương anh ta, mỗi lần viết thư luôn gửi rất nhiều tiền cho Tô Trí Viễn.
Lúc này trở về hai vợ chồng già lại gửi cho Tô Trí Viễn không ít tiền riêng, đối với Tô Trí Viễn mà nói 20 tệ không tính là gì.
Bạch Diễm Lan cũng tính toán cẩn thận mới mở miệng đòi con số này.
20 tệ không coi là nhiều, Tô Trí Viễn không để chút tiền này vào trong mắt.
Ông nội bà nội của anh ta cấp bậc cao, phúc lợi công việc của cha mẹ tốt, từ nhỏ anh ta đã không thiếu tiền tiêu, cũng chưa từng chịu khổ cực gì.
Đối với yêu cầu của Bạch Diễm Lan, Tô Trí Viễn vẫn luôn có thể thỏa mãn thì thỏa mãn.
Bao gồm cả nhà bọn họ mặt dày không biết xấu hổ nói muốn theo anh ta quay về thủ đô, bao gồm bọn họ không nên vào nhà anh ta, bao gồm hai nhà có mâu thuẫn xong muốn chuyển ra thì thuê nhà lần nữa.
Ở kiếp trước cũng là như vậy, đối với yêu cầu của Bạch Diễm Lan, từ trước tới nay anh ta chưa từng từ chối, cho dù là thái quá tới mấy.
Mà chuyện này, vừa vặn là chuyện thái quá.
“Không có, tôi không có tiền.”
Bạch Diễm Lan bất chợt ngẩng đầu, đôi mắt lập tức trở nên cay nghiệt, giọng nói cũng không nhịn được sắc nhọn hơn:
“Sao lại không có, sao anh có thể không có? Không phải là hai ngày trước ông bà nội mới cho anh 100 tệ sao? Anh đã tiêu gì đâu?”
Giọng nói sắc bén của cô ta khiến Giang Hựu Đào và Phó Thiệu Hoa cùng dừng bước, bọn họ xem như nghe hết cuộc đối thoại của hai người.
Lúc này lại nghe lời Bạch Diễm Lan nói, ánh mắt nhìn về phía cô ta đều kèm theo chút tìm tòi nghiên cứu.
Đúng là không biết xấu hổ.
Đây là gia đình kiểu gì thế, mua một món đồ chơi vừa mua là phải mua hai, mua xong đồ chơi không có tiền lại tới tìm đối tượng đòi, đối tượng nói không có thì đánh chủ ý lên tiền riêng ông bà nội người ta cho.
Bạch Diễm Lan vừa nói ra câu kia lập tức biết đã hỏng rồi, cô ta vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Trí Viễn, biểu cảm của Tô Trí Viễn càng thêm lạnh nhạt:
“Cho nên, cô muốn thế nào?”
Giọng nói của Tô Trí Viễn rất dịu dàng, không khác gì bình thường lắm, nhưng khiến Bạch Diễm Lan cảm thấy run rẩy, cô ta hé miệng, cố nở nụ cười cay đắng kèm theo lấy lòng:
“Em có thể có ý kiến gì, không có ý kiến gì cả. Là vì trong nhà không còn tiền, trong lòng em rất hoảng, anh cũng biết nhà chúng ta chỉ có thể trông cậy vào mình anh. Em không có bản lĩnh, mẹ lớn tuổi, chị gái của em lại như thế.”
Bạch Diễm Lan thao thao bất tuyệt giải thích theo quán tính.
Tô Trí Viễn không kiên nhẫn nghe những lời này, giống y như đời trước anh ta nghe được, đã nghe đủ nhiều, hiện giờ nghe cô ta nói chỉ muốn nôn:
“Cô trở về đi, tôi không có tiền. Tôi đã cho các người đủ nhiều, một vừa hai phải thôi, Bạch Diễm Lan.”
Đầu năm nay phần lớn mọi người đều rất hàm súc, có một số người làm vợ chồng cả đời, còn chưa từng gọi tên của nhau, bình thường nói chuyện phiếm đều dùng tên thay thế.
Tô Trí Viễn thì khác, chịu gia đình ảnh hưởng, xưng hô đối với Bạch Diễm Lan trước khi kết hôn là cô Bạch, sau khi kết hôn thì gọi thẳng tên cô ta, Diễm Lan.
Gọi cả họ tên cô ta như vậy, chỉ khi Tô Trí Viễn vớt cô ta ra khỏi sông, hỏi cô ta có nguyện ý gả cho anh ta hay không.
Trong lòng Bạch Diễm Lan hoàn toàn luống cuống, cô ta mở miệng muốn giải thích, nhưng phát hiện Tô Trí Viễn đã quay trở về ký túc xá.
Bạch Diễm Lan đi về phía trước mấy bước, góc áo của Tô Trí Viễn biến mất ở chỗ cầu thang, Bạch Diễm Lan không dám tiến lên thất hồn lạc phách trở về.
Buổi chiều Giang Hựu Đào và Phó Thiệu Hoa đều không có tiết, Hàn Diên Thanh mời bọn họ giúp anh ta bố trí phòng cười, lúc này hai người không vội đến Hàn gia, có chí cùng nhau đi đến nhà Giang Hựu Đào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận