Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 737 - Sống lại



Chương 737 - Sống lại



Chương 737: Sống lại
“Đột nhiên trở về”, “không phải chủ nhật”.
Trong mấy chữ này, ngay cả dấm chấm hỏi đều đang nói cho Tô Trí Viễn Bạch Diễm Lan không chào đón anh ta trở về.
Tô Trí Viễn nhìn Bạch Diễm Lan, bỗng nhiên nhớ tới hôn nhân giữa mình và Bạch Diễm Lan.
Đó là vào mùa hè năm trước, bất chợt trời đổ mưa to nhốt anh ta đi đốn củi ở trên núi.
Không dễ dàng gì mưa mới tạnh, anh ta sốt ruột chạy xuống chân núi, lại không cẩn thận trượt chân ngã ở sườn núi.
Núi ở tỉnh Lỗ rất rộng, trên núi có chó sói, nếu không phải gặp Bạch Diễm Lan cũng lên núi đốn củi, nói không chừng anh ta đã mất mạng ở đó.
Trước lần ngoài ý muốn đó, anh ta và Bạch Diễm Lan vẫn luôn chưa từng có tiếp xúc.
Sau khi Bạch Diễm Lan đỡ anh ta trở lại thôn, trong thôn dần có nhiều tin đồn.
Sau khi Tô Trí Viễn trở về thì sinh bệnh, phát sốt bốn năm ngày, cả người cũng đần độn, không biết rõ chuyện bên ngoài.
Mãi đến khi Bạch Ngọc Lan chị gái của Bạch Diễm Lan tìm tới trước mặt anh ta, mắng anh ta một trận, anh ta mới kịp phản ứng.
Đó là thời đại ngôn ngữ có thể giết người, sau khi bị mắng chửi một trận, Tô Trí Viễn về phòng của mình, dưới miêu tả của bọn họ, mới biết được lời đồn ở bên ngoài thái quá đến mức nào.
Bọn họ nói anh ta được Bạch Diễm Lan cứu ra phát triển thành anh ta và Bạch Diễm Lan đến trong núi trộm tình.
Thậm chí có người xác thực nói Bạch Diễm Lan đã sớm không còn là trinh nữ, chuyện này từ Bạch Diễm Lan đi đường có thể nhìn ra được.
Là thật hay không Tô Trí Viễn không biết rõ, anh ta chỉ nhớ rõ lúc trước khi anh ta đi tìm Bạch Diễm Lan, Bạch Diễm Lan đang nhảy sông, anh ta cứu cô ta lên không lâu thì bọn họ kết hôn.
Dưới yêu cầu nhiệt tình của bà Bạch, Tô Trí Viễn mới xuống nông thôn không lâu da mặt không đủ dày đã vào ở Bạch gia, bắt đầu từ lúc ấy đã gánh vác cuộc sống của cả Bạch gia.
Nhớ tới đủ chuyện trong kiếp trước, Tô Trí Viễn cảm thấy mình đúng là ngu ngốc muốn chết.
Tô Trí Viễn nhìn Bạch Diễm Lan, bỗng nhiên nói: “Diễm Lan, chúng ta có đứa bé đi?”
Tô Trí Viễn nhìn chằm chằm Bạch Diễm Lan, anh ta thấy rõ Bạch Diễm Lan nghe anh ta nói như vậy xong, trên mặt là kháng cự.
Tô Trí Viễn nhắm mắt lại, bên tai là lời nói có chút khẩn trương của Bạch Diễm Lan:
“Không phải là chúng ta đã nói rồi sao? Đợi anh tốt nghiệp xong chúng ta lại có con. Em không muốn anh mệt mỏi như vậy, Trí Viễn, em không có bản lĩnh, mẹ em chị gái em em trai em yếu ớt, liên lụy tới anh rồi, thật sự xin lỗi.”
Tô Trí Viễn nghĩ tới đời trước, Bạch Diễm Lan vĩnh viễn đều có lý do thoái thác như vậy.
Khi mới kết hôn cô ta nói cô ta còn nhỏ tuổi, không muốn sinh con sớm như vậy, vừa vặn anh ta cũng không muốn có con lắm, vì thế chuyện này gác lại sau.
Khôi phục thi đại học, anh ta phải chuẩn bị thi đại học vì vậy không nhắc tới chuyện sinh con.
Sau này Bạch Diễm Lan nói đợi anh ta tốt nghiệp đại học, đợi anh ta công việc ổn định, lại sau đó là Vương Ngọc Vinh lớn lên, muốn kết hôn sinh con.
Đợi đến sau này, chuyện này không được nhắc tới nữa.
Bởi vì nhắc tới, Bạch Diễm Lan 100% sẽ nói xin lỗi, nói lý do như vậy thoái thác.
Cũng vì kiếp trước mình ngu ngốc, không suy nghĩ quá nhiều.
Bà Bạch đâu già, mới 50 tuổi, khi đoạt đồ đánh nhau với người khác chưa từng nương tay, người 30 tuổi còn không làm gì được bà ta.
Yếu sao?
Bạch Ngọc Lan cũng không yếu, là người có thể đến sàn nhảy nhảy disco cả đêm vào buổi tối mỗi ngày năm 80.
Nhỏ thì càng khỏi phải nói, Bạch Diệu Tổ cũng đã 15, đứa bé 15 trong thôn đã đi làm việc kiếm điểm, Bạch Diệu Tổ xuống đất mấy lần?
Vương Ngọc Vinh thì thật sự còn nhỏ, mới bốn tuổi, anh ta không đánh giá.
“Trí Viễn, chúng ta đã nói rồi mà.” Mãi mà không nhận được câu trả lời của Tô Trí Viễn, rõ ràng là Bạch Diễm Lan hơi sợ, giọng nói đều hơi run run.
Vào lúc này Tô Trí Viễn thậm chí còn cảm thấy mình là tên cầm thú ép gái ngoan làm gái điếm.
Tô Trí Viễn không để ý tới đứa bé, có đứa bé hay không anh ta đều không thèm để ý.



Bạn cần đăng nhập để bình luận