Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 537 - Cấp cứu 2



Chương 537 - Cấp cứu 2



Chương 537: Cấp cứu 2
Từ Thu Nguyệt đang che bụng nằm trên giường, gương mặt hơi trắng bệch, trên trán còn có mồ hôi, Giang Hựu Đào giật mình.
“Từ Thu Nguyệt, Từ Thu Nguyệt, em thế nào rồi? Còn đau sao?”
Từ Thu Nguyệt thấy được Giang Hựu Đào, như thấy được cứu tinh: “Cô Giang, em đau bụng quá.”
Giang Hựu Đào vội vàng tiến lên: “Đau chỗ này? Hay là đau chỗ này?”
Tay của Giang Hựu Đào ấn bốn phía bụng của Từ Thu Nguyệt, cẩn thận quan sát biểu cảm của cô ấy, sau đó nói:
“Mau mặc quần áo, cô đưa em đến bệnh viện.”
Từ Thu Nguyệt ngồi dậy mặc áo bông vào, Giang Hựu Đào cõng cô ấy.
Giang Hựu Đào cõng cô ấy chạy thẳng tới bệnh viện, có giáo viên nhìn thấy vội vàng đi tới hỏi.
Giang Hựu Đào dừng bước lại:
“Sơ bộ hoài nghi là viêm ruột thừa, tôi đưa em ấy đến bệnh viện trước. Thầy Vương anh nói với cô Cố giúp tôi một tiếng.”
Viêm ruột thừa không phải là việc nhỏ, cần phải phẫu thuật.
Thầy Vương nghe xong lời Giang Hựu Đào nói, liên tục gật đầu: “Mau đi đi, không thể chậm trễ thời gian.”
Giang Hựu Đào tiếp tục đi về phía bệnh viện.
Thầy Vương đợi mọi người chạy xong, mới đi gọi bạn học lớp 8-2 bảo đi gọi cô Cố.
Dù sao một đồng chí nam như anh ta, sáng sớm đi gõ cửa nhà đồng chí nữ khác không tốt.
Tuy cô Triệu đã bị bắt đi, nhưng bạn tốt của cô ta là cô Vu vẫn còn đây.
Cô ta cũng là người chuyên thêu dệt chuyện truyền ra ngoài.
Khi Lý Tiểu Lan đi gọi Cố Niệm Vi, Cố Niệm Vi đã tỉnh dậy, đang gói hoành thánh.
Cô ấy nghe xong lời Lý Tiểu Lan nói, vội vàng rửa sạch tay đi theo Lý Tiểu Lan.
Tiết thứ nhất vốn là tiết tự học sáng sớm môn ngữ văn, hiện giờ Giang Hựu Đào đến bệnh viện, cô ấy phải đi trông, nếu không không biết đám nhóc kia sẽ quậy thành ra thế nào.
Cố Niệm Vi chạy chậm ra cửa, vừa vặn gặp được Hàn Diên Thanh chạy bộ trở về.
Ánh mắt Hàn Diên Thanh nhìn chằm chằm mặt Cố Niệm Vi một lát, lúc này Cố Niệm Vi không có tâm trạng thưởng thức sắc đẹp, hơi gật đầu với Hàn Diên Thanh xong, cô ấy rời đi.
Hàn Diên Thanh lập tức dừng bước sửng sốt một lát, sau đó xoay người đuổi theo: “Chuyện đó, đồng chí, trên mặt cô có bột mì.”
Hàn Diên Thanh sờ lên mặt mình, sau đó không đợi Cố Niệm Vi nói chuyện thì chạy đi.
Cố Niệm Vi vươn tay lau má một lát, quả nhiên lau ra một chút bột.
Cố Niệm Vi a một tiếng, ra sức lau một lát, sau đó đi về phía trường học.
Trước khi tiến vào phòng học, còn đặc biệt soi trên thủy tinh một lát, đảm bảo mặt mình không có thứ gì mới đi vào, nếu không không biết bị đám nhóc kia cười nhạo thế nào.
Làm giáo viên hòa ái cũng không tốt lắm, đám nhóc ranh này trêu đùa bọn họ không lưu tình chút nào.
Rất đáng ghét.
Nghĩ như vậy, trên mặt Cố Niệm Vi không nhịn được hiện lên tươi cười.

Giang Hựu Đào dẫn theo Từ Thu Nguyệt đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong thì xác định là viêm ruột thừa, phải lập tức làm phẫu thuật.
Từ Thu Nguyệt sợ tới mức mặt cũng trắng bệch, cô ấy kéo tay Giang Hựu Đào nói:
“Cô Giang, không làm phẫu thuật có được không, em uống thuốc có được không? Nhà em không có tiền.”
Nhà Từ Thu Nguyệt không tính là giàu có, nhưng cha mẹ cô ấy cũng yêu thương cô ấy, thành tích của cô ấy tốt, cô ấy không chấp nhận số mệnh, cha mẹ cô ấy để cho cô ấy đi học.
Từ Thu Nguyệt có thể đi học, khiến đám anh trai chị dâu trong nhà rất bất mãn.
Nếu lại thêm phí phẫu thuật, không biết sẽ nói cha mẹ cô ấy như thế nào đây.
Từ Thu Nguyệt chảy nước mắt nước mũi, không thể nói rõ được là sợ hay là đau.
Giang Hựu Đào dịu dàng nắm lấy tay cô ấy, lau đi nước mắt trên mặt cô ấy:
“Ngoan một chút, viêm ruột thừa không phẫu thuật không được, uống thuốc vô dụng. Chuyện tiền bạc em không cần phải lo lắng, cô trả giúp em trước, đợi sau này em đi làm, kiếm được tiền thì trả lại cho cô.”
Cuối cùng thì Từ Thu Nguyệt cũng khóc to, cô ấy không từ chối được, nhưng cô ấy ghi nhớ rất rõ, vào lúc này cô ấy phải càng thêm nỗ lực, phấn đấu vì phí phẫu thuật “nợ người ta”.
“Đừng khóc, không đau, cô ở bên ngoài phòng mổ đợi em.”
Y tá đẩy Từ Thu Nguyệt vào phòng mổ, Giang Hựu Đào ngồi trên ghế gỗ dài ngoài cửa phòng mổ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận