Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 773 - Kỷ niệm vui



Chương 773 - Kỷ niệm vui



Chương 773: Kỷ niệm vui
Giang Hựu Đào và Giản Nhu nở nụ cười, Giang Hựu Đào nói: “Vậy Phó Thiệu Hoa không có người nhớ thương sao?”
Hai người cùng lắc đầu:
“Cậu ấy là người nhỏ tuổi nhất trong đám bọn chị, người tuổi ngang cậu ấy, hay là kém cậu ấy một chút đều ghét bỏ khi còn bé cậu ấy quá gấu.”
Vợ của Phó Dung Đường kết hôn với Phó Dung Đường đã 6-7 năm, lúc ấy Phó Thiệu Hoa vẫn còn ít tuổi, đang học cấp 2.
Tuy Giản Nhu lớn tuổi hơn Phó Thiệu Hoa một chút, nhưng lớn lên cùng với anh.
Hai người thuận thế nói cho Giang Hựu Đào nghe chuyện xấu Phó Thiệu Hoa từng làm năm đó.
Bọn họ kể từng chuyện một, nói từ chuyện trước đây Phó Thiệu Hoa mặc quần yếm không thể đi lại được, còn nói cả chuyện khi anh học nói, nói cốc trà thành bình trà.
Đây là lần đầu tiên Giang Hựu Đào nghe thấy mấy chuyện này, vui vẻ nghe.
Phó Thiệu Hoa ở một bên đỏ từ cổ đến mang tai, nhưng anh không dám phản bác một câu.
Ai chẳng biết người Phó gia thương vợ?
Nếu anh dám to tiếng với đám Giản Nhu, các anh trai đang vui tươi hớn hở uống trà và chơi cờ vua sẽ kéo anh ra ngoài luyện hai chiêu.
Trong đám anh trai kia có người nào không lớn tuổi hơn anh?
Khi còn bé Phó Thiệu Hoa là bị bọn họ đánh lớn, tuy hiện giờ có thể đánh lại bọn họ, nhưng hai đấm có thể đánh lại bốn tay sao?
Giản Nhu và vợ Phó Dung Đường kẻ xướng người họa nói năm đó khi Phó Thiệu Hoa 13 tuổi dẫn các anh em trong đại viện tìm phân trâu nổ trên đường.
Cuối cùng Phó Thiệu Hoa không nhịn nổi nữa, anh đứng bật dậy.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của các anh trai, ánh mắt anh hốt hoảng: “Em đi vệ sinh.”
Phó Thiệu Hoa chạy trối chết, Giang Hựu Đào cười ha ha, lau nước mắt ở khóe mắt, Giang Hựu Đào truy hỏi hai người:
“Vậy sau này thế nào ạ?”
Giản Nhu che miệng cười đến sắp tắt thở:
“Cậu ấy rất tinh quái, cắm pháo đốt vào trong phân trâu xong thì cậu ấy chạy trước, người khác không kịp phản ứng nhanh như cậu ấy, bị nổ đầy người. Sau này về nhà từng người bị đánh. Ông nội biết được chuyện này xong đánh cậu ấy một trận thì không nói, còn bắt cậu ấy làm công nhân nhặt phân nửa tháng.”
“Vì đoạt địa bàn với hai ông cụ, cậu ấy còn cãi nhau với người ta.”
“Không dừng lại ở đó, cậu ấy còn nói sau này cậu ấy sẽ làm công nhân nhặt phân.”
“Ha ha ha ha ha ha.”
Ông Phó thống khổ nhắm mắt lại, người nào có thể nghĩ tới chứ?
Lúc trước ông ấy chỉ muốn giáo huấn đứa cháu nội nghịch ngợm gây sự này, kết quả thì sao, tên nhóc này nhặt phân trâu nửa tháng vui đến quên cả trời đất, quyết định không đi học, đặc biệt làm công nhân nhặt phân trâu ở trên đường.
Lúc đó thủ đô đâu có phân trâu cho anh nhặt?
Nửa tháng đó mỗi ngày anh chạy loạn ở thủ đô, cũng không nhặt được đầy một giỏ, anh chính là muốn có thể mỗi ngày ra ngoài chơi.
Sạp phân trâu trong đại viện lúc trước là của một ông cụ chiến hữu, khi thấy anh tới xế chiều hôm đó người ta rời đi.
Ông Phó cảm thấy mình thông minh cả đời, tất cả quyết sách đều vô cùng thông minh, chỉ riêng không có tác dụng chỗ cháu nội, hiện giờ ông ấy không dám hồi tưởng chuyện này.
Phòng khách lập tức biến thành hải dương vui vẻ, bên trong phòng bếp cũng không kém bao nhiêu.
Phó Văn Ngạn là lão tam của Phó gia, phía trên ông ấy ngoại trừ bác cả Phó Văn Lương ra còn có chị hai Phó Văn Mẫn, chồng bà ấy nhậm chức bên quân khu Tây Nam, trung thu này không trở về.
Nhưng bên Tây Nam sản vật phong phú, tháng 8 còn là mùa thu hoạch.
Hơn nửa tháng trước, Phó Văn Mẫn đã mang rất nhiều hoa quả tới nhà, để nửa tháng lúc này vừa vặn ăn được.
Cô út Phó Văn Anh và chồng bà ấy cùng với hai đứa con đều tới.
Hai người đã sớm quen biết Giang Hựu Đào, Đổng Điềm Điềm nhảy tới bên cạnh Giang Hựu Đào, gia nhập vào chủ đề của bọn họ.
Đám người cười đùa náo nhiệt một lát, cơm trưa làm xong.
Đồ ăn rất phong phú, gà vịt cá heo mọi thứ không thiếu, thịt dê bắt đầu hầm từ nửa đêm, lúc này ăn rất ngon.
Mọi người mới ngồi xuống, một ly bia để bên cạnh Giang Hựu Đào.
Phó Thiệu Hoa nhỏ giọng nói bên tai Giang Hựu Đào:
“Đào Nhi, em muốn ăn gì thì nói với anh, lát nữa anh gắp giúp em.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận