Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 552 - Dựa vào cái gì chứ?



Chương 552 - Dựa vào cái gì chứ?



Chương 552: Dựa vào cái gì chứ?
“Hơn nữa cô ta luôn đến nhà em chặn anh trai em, anh trai của em nói không muốn có bạn gái cũng không được, cũng từ chối cô ta rất rõ ràng, cô ta vẫn quấn lấy giống y như thuốc cao bôi trên da chó.”
Hàn Đào Nhụy cảm thấy nhà bọn họ quá nể mặt, cho nên gặp phải loại phụ nữ mặt dày như Hoắc Tĩnh Song thì không có biện pháp nào.
Hàn Diên Thanh cũng không thể vì trốn cô ta mà không trở về nhà?
Dựa vào cái gì chứ?
Giang Hựu Đào lại bảo Hệ Thống Ăn Dưa thả máy kết nối trên người Hoắc Tĩnh Song, những lời Hoắc Thành Vũ mới nói khiến Giang Hựu Đào luôn cảm thấy là lạ.
Cô nhìn Hàn Đào Nhụy: “Đào Nhụy, em và anh trai cô ta có quan hệ gì thế?”
Hàn Đào Nhụy không nghĩ tới đề tài sẽ trở về người cô ấy, cô ấy a một tiếng, sau đó nói:
“Em cũng không biết rõ.”
Hàn Đào Nhụy cũng bị vấn đề này quấy nhiễu rất lâu:
“Anh ấy đối xử với em rất tốt, còn tốt hơn cả em gái anh ấy, có thứ gì tốt cũng cho em. Có lúc cho em những thứ, ngay cả Hoắc Tĩnh Song đều không có.”
Hàn Đào Nhụy không có bạn trai, trong nhà quản nghiêm chuyện chơi giữa con trai con gái.
Từ lúc cô ấy mười tuổi, cô ấy đã không chơi với con trai.
Từ nhỏ tới lớn, nam sinh cô ấy tiếp xúc nhiều nhất là anh trai cô ấy.
Diện mạo của Hoắc Thành Vũ cao lớn đẹp trai, hơn nữa thái độ đối với cô ấy không giống với thái độ đối với những người phụ nữ khác, Hàn Đào Nhụy khó mà không động lòng.
Hơn nữa mỗi lần Hà Kim Chi gặp cô ấy, đều nói muốn cô gái như cô ấy làm con dâu, còn nói những lời này trước mặt Hoắc Thành Vũ, điều này khiến Hàn Đào Nhụy có cảm giác rất tốt đối với Hoắc Thành Vũ.
Hoắc Thành Vũ cứ ba ngày hai bữa sẽ tặng đồ cho cô ấy.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hàn gia dễ dàng tha thứ cho Hoắc Tĩnh Song như vậy.
Trước đây Hàn Đào Nhụy sẽ vì một ánh mắt, một câu nói của Hoắc Thành Vũ mà xấu hổ tim đập nhanh hơn, nhưng gần đây dọn đến ký túc xá này xong, loại cảm giác đó đã trở nên ít hơn.
Hiện giờ Hoắc Thành Vũ tặng đồ cho cô ấy, cô ấy cũng không còn trân quý như trước nữa.
Thực ra những thứ đó cũng không phải thứ đáng tiền gì, có lúc là một chiếc lá cây tạo hình đặc biệt, có lúc là một đóa hoa rất đẹp, có lúc lại là hòn đá cuội trơn nhẵn.
Còn có một số thứ là đồ khi anh ta tham gia quân ngũ, vỏ viên đạn ghép thành xe tăng, vỏ viên đạn làm súng, làm nhẫn.
Lá cây hoa cục đá có ở đầy đường, huyện Dương Bình gần sông không thiếu những thứ này, vỏ viên đạn xếp thành vật trang trí ở nhà bọn họ cũng nhiều.
Hàn Diên Thanh cũng tham gia quân ngũ, anh ta dùng vỏ viên đạn làm những sản phẩm thủ công mỹ nghệ rất đẹp, rất hấp dẫn, khi Hàn Đào Nhụy sinh nhật, hàng năm đều nhận được một sản phẩm thủ công mỹ nghệ tinh xảo như vậy.
Cho nên những món đồ của Hoắc Thành Vũ, ngoại trừ hai chữ “tâm ý” đáng trân trọng ra, thật sự không có gì đặc biệt.
Đương nhiên ngoại trừ những thứ này còn có bánh ngọt mới ra trong cửa hàng ở huyện thành, đồ ăn mới trong Tiệm Cơm Quốc Doanh.
Lúc này nhớ lại những thứ này, Hàn Đào Nhụy luôn cảm thấy những thứ Hoắc Thành Vũ tặng trong trịnh trọng, còn kèm theo chút có lệ.
Hơn nữa: “Từ trước tới nay anh ấy không nói tới chuyện hẹn hò với em.”
Hàn Đào Nhụy cho rằng, chỉ cần Hoắc Thành Vũ chưa nói những lời này, cô ấy không phải là bạn gái của Hoắc Thành Vũ, nhưng quan hệ của bọn họ đúng là mập mờ.
Hàn Đào Nhụy thở dài một hơi.
Cố Niệm Vi ngồi bên cạnh Hàn Đào Nhụy, nói: “Sao chị có cảm giác Hoắc Thành Vũ này đang trêu đùa em nhỉ?”
Hàn Đào Nhụy ít khi nói chuyện của mình và Hoắc Thành Vũ với người khác, chơi thân với đám Giang Hựu Đào cũng chưa từng nói:
“Hả? Sao chị lại nói như vậy?”
Đôi mắt của Hàn Đào Nhụy là đôi mắt đào hoa, khi cô ấy nhìn người ta đặc biệt thâm tình, Hàn Diên Thanh và cô ấy là anh em, nhưng đôi mắt không quá giống.
Hàn Diên Thanh là mày kiếm mắt sáng, khi ngẩng đầu nói chuyện đôi mắt đặc biệt lợi hại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận